Tang Mộc gật đầu: “Nhưng chúng ta chỉ nhận Khai Nguyên thông bảo của các người.”
Vương Đại Kim hiếu kỳ nói: “Vì sao?”
Tang Mộc nói: “Bởi vì người Phù Tang chúng ta rất thích Khai Nguyên thông bảo của quý quốc. Ta lần này đến chỉ là đến thăm dò, nếu như được. Sau này chúng ta sẽ mang nhiều vàng bạc hơn đến quý quốc để đổi Khai Nguyên thông bảo, các hạ muốn mua vàng ư?”
Vương Đại Kim gật đầu nói: “Ta muốn mua ít vàng về, không biết các người bán với giá tiền bao nhiêu?”
Đúng lúc này, ngoài của có tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng người: “Tang Mộc tiên sinh có đó không?”
Chính là tiếng của Hàn Nghệ
Tang Mộc lập tức đáp: “Hàn tiểu ca, mời vào.”
Cửa mở ra, chỉ thấy Hàn Nghệ bước vào, theo sau còn có một vị công tử mặt trắng, Hàn Nghệ vừa vào đã hưng phấn nói: “Tang Mộc tiên sinh, ta giới thiệu với ngươi một vị đại phú thương.”
Mới nói được một nửa, hắn đột nhiên phát hiện cha con Vương Bảo cũng ở đó, không khỏi “ý” lên một tiếng: “Vương thúc, Vương công tử, các người cũng ở đây à?”
Vương Bảo cười nói: “Chẳng phải ngươi giới thiệu bọn ta đến đây sao?”
“Ta lúc nào”
Hàn Nghệ nói được một nửa, Vương Bảo đột nhiên trừng mắt, vậy là lời nói đến cửa miệng lại phải nuốt trở lại
“Vương Bảo, mắt của ngươi có bệnh sao?”
Nghe được một âm thanh trêu chọc vang lên.
Vương Bảo quay đầu: “Thẩm Tiếu, ngươi.” Nói đến đây, gã đột nhiên nhìn Hàn Nghệ nói: “Được lắm Hàn Nghệ, ta hỏi ngươi, ngươi không nói mà lại nói với y.”
Giọng điệu vô cùng bất mãn.
Hàn Nghệ vẻ mặt gượng gạo.
Thẩm Tiếu cười ha hả nói: “Nếu ngươi chịu thêm một tiền đồng, có lẽ ta đã không đến đây.”
Rõ ràng là châm chọc Vương Bảo muốn dùng một tiền đồng mua chuộc Hàn Nghệ.
Bên cạnh đó cũng chứng minh Thẩm Tiếu đã đưa cho Hàn Nghệ không ít tiền.
Được lắm nhà ngươi, đồ con nhà nông, ta không tha cho ngươi, Vương Bảo xấu hổ, khuôn mặt béo phì kia trở nên đỏ rực, trong lòng giận dữ.
Vương Đại Kim đã sớm chu ý đến Thẩm Tiêu phía sau Hàn Nghệ, thầm nhíu mày.
Tang Mộc dường như không nghe hiều bọn họ đang nói gì, lại thấy bọn họ quen biết như vậy, hiếu kỳ nói: “Hàn tiểu ca, vị này là?”
Hàn Nghệ hết sức nhiệt tình giới thiệu: “Vị này là tiểu công tử của Dương Châu Đệ Nhất Lâu Thẩm Tiếu, món ngỗng quay nhà họ rất ngon, hôm nào ta dẫn ngươi đi ăn.”
Tang Mộc cười và gật đầu, quay về phía Thẩm Tiếu nói: “Thì ra là Thẩm công tử, mời ngồi, mời ngồi.”
Thẩm Tiếu vuốt cằm nói: “Thẩm Tiếu bái kiến Tang Mộc tiên sinh.” Nói rồi y lại hành lễ với Vương Đại Kim: “Điệt nhi bái kiến Vương thúc phụ.”
“Thì ra là Thẩm Tiếu à, ta còn tưởng là ai, đúng rồi, phụ thân ngươi có khỏe không?”
Vương Đại Kim đứng dậy, bước tới, chào hỏi vô cùng thân thiết, đột nhiên thấp giọng nói: “Thẩm Tiếu, mục đích của mọi người đều giống nhau, nếu như chúng ta cạnh tranh giá cả chỉ có lợi cho người ngoài.”
“Điệt nhi biết rõ.”
Thẩm Tiếu thấp giọng trả lời, rồi cười nói: “Đa tạ Vương thúc phụ nhớ đến, thân thể gia phụ rất tốt.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”
Thẩm Tiếu ngồi xuống
Tang Mộc chỉ tay về phía cha con Vương Đại Kim, hỏi Hàn Nghệ: “Hàn Tiểu ca, hai vị đây là do ngươi giới thiệu?”
Hàn Nghệ liếc nhìn Vương Bảo và Vương Đại Kim, nhìn thấy mặt Vương Bảo có ý uy hiếp bèn nói: “Xem là như thế đi.”
Tang Mộc gật đầu nói: “Vậy vị Thẩm công tử này?”
“Thẩm công tử cũng đến mua vàng.”
Tang Mộc nói: “Vậy không biết hai vị muốn mua bao nhiêu.”
Thẩm Tiếu cười ha hả nói: “Không biết Tang Mộc tiên sinh có bao nhiêu vàng.”
Tang Mộc cười nói: “Ý của Thẩm công tử là ta có bao nhiêu công tử mua bấy nhiêu sao?”
Vương Đại Kim giành nói: “Chỉ cần giá cả hợp lý, có thể nói như vậy.”
“Nếu hai vị đã sảng khoái như vậy thì ta nói thẳng nhé.” Tang Mộc đưa hai ngón tay ra và nói: “Chúng ta lần này đến tổng cộng mang tới hai trăm lượng vàng, nếu hai vị muốn mua hết, ít nhất hai nghìn quan.”
Vương Đại Kim nhíu mày, nhìn Thẩm Tiếu, vừa lúc Thẩm Thiếu cùng nhìn sang, khẽ mỉm cười, tựa như đang nói ngươi quyết định đi.
Vương Đại Kim cũng biết Thẩm Tiếu là người thế nào. Thầm nghĩ, nếu như để tên bại gia tử này đàm phán giá cả, thế nào cũng phải ba nghìn quan, chỉ đáng hận là y cũng ngồi ở đây để kiếm lợi. Trầm ngâm một lúc mới nói: “Tang Mộc tiên sinh đưa ra giá tiền vô cùng hợp lý. Nhưng có chỗ không ổn.”
Tang Mộc hiếu kỳ nói: “Các hạ chỉ giáo.”
Vương Đại Kim nói: “Một lượng vàng trị giá mười quan tiền, đây là giá ở Trường An.”
Tang Mộc nói: “Không giống nhau sao.”
Vương Đại Kim lắc đầu nói: “Trường An là đô thành của nước ta, ở đó khắp nơi đều có vàng. Còn Dương Châu, đừng nói vàng, đến ngân lượng đều rất khó dùng đến. Lấy giá ở Trường An dùng cho Dương Châu thật không thỏa, ngoài ra, nếu Tang Mộc tiên sinh mang vàng đi Trường An thì lộ phí, thời gian tiêu hao cũng không ít, vì thế không thể nhất loạt như nhau. Hơn nữa, chúng ta mua hết, cũng lên giảm giá chút.”
Tá Vụ đứng bên không nhịn được nói: “Người Đại Đường các ngươi sao mà nhiều chuyện vậy, giá tiền là như vậy, chê cao thì đừng mua nữa.”
Vương Bảo tức giận nói: “Chẳng lẽ các ngươi nói bao nhiêu là bấy nhiêu sao?”
Tá Vụ hừ một tiếng: “Chúng ta không gọi các ngươi đến, là các ngươi tự tìm đến, bây giờ ở đây cằn nhằn, ta thấy các người căn bản không thành tâm.”
“Đủ rồi.”
Tang Mộc quát lớn rồi hướng về phía Tá Vụ quở mắng một hồi.
Lần này Tá Vụ bất mãn với Tang Mộc, mặt đỏ tía tai tranh luận vài câu.
“Baka (Khốn kiếp)”
Tang Mộc đột nhiên mắng một tiếng, nhảy từ trên giường xuống, tát cho Tá Vụ một cái, một tiếng “pa” vang lên, sau đó chỉ ra ngoài cửa gào thét.
Tá Vụ một tay che mặt, trừng mắt nhìn Tang Mộc, hừ lên một tiếng rồi rảo bước ra ngoài.
Thẩm Tiếu vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ thì thầm: “Cụ thể ta cũng không biết rõ, huynh đệ bọn họ hình như cũng không hợp nhau lắm.”
Tiếng của Hàn Nghệ tuy nhỏ, nhưng cha con họ Vương nghe thấy hết, Vương Đại Kim thầm nghĩ. Nếu như ta có một vị đệ đệ lỗ mãng như thế này, e rằng ta cũng làm như thế, nghĩ đến đây, ông ta liếc nhìn Vương Bảo, trong mắt lộ vẻ vui mừng, so với Tá Vụ thì Vương Bảo đích thị là nhân tài hiếm có.
Tang Mộc lại mắng thêm vài câu mới bình tình trở lại, nhìn về Vương Đại Kim, Thẩm Tiếu nói: “Đệ đệ của ta chưa từng thấy qua việc đời, lúc nào cũng cho mình là đúng. Đây là lần đầu tiên ta dẫn nó ra ngoài, có chỗ nào đắc tội, các vị lượng thứ cho.”
“Không có việc gì, chúng ta hiểu.”
Vương Đại Kim cười gật đầu, thể hiện lòng dạ độ lượng.
Tang Mộc lặng yên một lúc nói: “Các hạ nói rất có lý, nếu như các ông một lần mua hết, ta có thế giảm chút. Như vậy đi, một nghìn tám trăm quan, không thể ít hơn nữa, nếu như ít hơn thì chuyến này chúng ta đi coi như là trắng tay rồi.”
Hừ, không ít hơn được, làm như ta chưa làm buôn bán bao giờ sao. Lúc ta bán hàng cũng thường nói như vậy. Vương Đại Kim thầm cục ta cục tác, nếu như ta giả vờ không mua nữa, cố tình kìm giá bọn họ, nếu chẳng may Thẩm Tiếu không đi thì đắc lợi cho y quá. Tên Thẩm Tiếu này đến không phải lúc, dứt khoát hỏi Thẩm Tiếu: “Thẩm Tiếu ngươi cảm thấy thế nào?”
Thẩm Tiếu giả vờ suy tư một lúc, gật đầu nói: “Ta cảm thấy khá là hợp lý.”
Tên bại gia tử ngươi, đến trả giá cũng không biết, có phải cái tên Thẩm lão đầu chết rồi. Không ngờ lại cho tên bại gia tử nhà ngươi đi đàm phán vụ mua bán lớn này. Vương Đại Kim trong lòng rất khó chịu, nhưng không có cách nào khác, có Thẩm Tiếu ở đây, giá cả thật sự là khó đàm phán, lại hướng về phía Tang Mộc nói: “Có điều chúng ta không biết Tang Mộc tiên sinh chỉ nhận tiền đồng, cho nên chúng ta cần hai ngày để chuẩn bị.”
Tang Mộc gật đầu nói: “Không thành vấn đề, ồ, không biết hai vị mỗi người muốn bao nhiêu?”
Vương Đại Kim nói: “Dĩ nhiên là mỗi người một nửa rồi.”
Thẩm Tiếu gật đầu nói: “Ta không quan trọng.”