“Ừm, tao cũng cảm thấy như vậy.” Liên Dịch Minh nói, “Giờ đang rạng sáng này, mới vừa về, vẫn là chiếc xe kia đưa về, trọng điểm là… tư thế đi đứng cực kỳ thiếu tự niên.”
Tô Vọng: “Uầy, trai thẳng như tao không hiểu lắm đâu.”
Liên Dịch Minh: “Ngôn, kích thích không?”
Cố Chuyết Ngôn cầm điện thoại, rất ôn hòa: “Kích thích.” Sau câu nói này thì ngừng một lát, soạn tin, “Đã rạng sáng rồi, hai vị bà tám còn chưa ngủ sao?”
Lòng người cách màn hình, Liên Dịch Minh và Tô Vọng không muốn phỏng đoán thêm, sợ là bình yên trước bão táp. Thừa dịp nói “Ngủ ngon”, Tô Vọng nhiều lời một câu: “Lục Văn, mày không chui ra đây thì tự rời khỏi nhóm đi, đừng để tao đá mày.”
Yên tâm, Cố Chuyết Ngôn nằm ngủ.
Tấm danh thiếp ném đi một tuần, mà như đá ném xuống biển, không tạo ra được làn sóng nào. Cố Chuyết Ngôn thật ra cũng đã ngờ tới kết quả này, người trưởng thành mà, xin số điện thoại chỉ là một khâu trong giao tiếp, không bình thường không có nghĩa là xảy ra chuyện.
Anh quấn lấy chăn, phiền muộn trằn trọc.
Tiếng nước phòng tắm kết thúc, Trang Phàm Tâm bọc áo choàng tắm khập khễnh đi ra, tìm ra thuốc mỡ, bôi một ít lên bàn chân tróc vẩy.
Mấy ngày qua cậu đi đường quá nhiều, mỗi ngày tan sở đều cùng người môi giới xem nhà, cực kỳ phiền phức, khu vực, kết cấu, tầng gác, một buổi tối xem ba, bốn căn, sau khi trở lại đau chân váng đầu, ê ẩm cả người.
Trang Phàm Tâm từ từ bò vào ổ chăn, chống đỡ một chút tinh thần cuối cùng mở điện thoại ra, người môi giới gửi cho cậu mười mấy tấm ảnh nhà ở, bỏ qua, nhìn chằm chằm danh bạ không nhúc nhích. Nói một cách chính xác là nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Cố Chuyết Ngôn không nhúc nhích.
Trước đây cậu xóa Cố Chuyết Ngôn, rất nhiều năm sau đó, nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người nghiễm nhiên trở thành một loại thói quen.
Màn hình cuối cùng rồi cũng tối đi, Trang Phàm Tâm cứ cầm điện thoại như vậy mà ngủ.
Buổi sáng chủ nhật, nghi thức ký kết của tập đoàn GSG cùng tập đoàn Vạn Việt tiến hành đúng giờ, Cố Chuyết Ngôn mặc tây trang đen xuất hiện ở hiện trường, tóc tai gọn gàng, thần thái sáng láng không lấn át được bản sắc trầm ổn.
Chủ tịch Ôn của tập đoàn Vạn Việt đích thân tới, Cố Chuyết Ngôn toàn bộ hành trình đều bầu bạn, chuyện trò vui vẻ, khi đối mặt với ống kính truyền thông thì phối hợp với nhau, ông khen tôi tuổi trẻ tài cao, tôi kính ông đức cao vọng trọng, nói chung viên mãn không một chút kẽ hở.
Tất cả tiến hành dựa theo quy trình, vì thế công cuộc lao tâm khổ tứ cũng xem như thư thái, sau đó cũng là trò chuyện nhiệt tình. Buổi trưa hai tập đoàn làm tiệc khánh công, Cố Chuyết Ngôn cùng chủ tịch Ôn ngồi ghế trên, bàn luận về hạng mục, bình phẩm rượu ngon, hoàn toàn không chạm qua đũa.
Đến lúc náo nhiệt nhất, chủ tịch Ôn vỗ nhẹ cánh tay Cố Chuyết Ngôn, hỏi: “Tiểu Ôn nhà chú không gây thêm phiền phức cho con chứ?”
Cố Chuyết Ngôn cười: “Sao lại thế được ạ.” Thật ra còn chưa từng gặp mặt.
Chủ tịch Ôn nói: “Chuyện của thanh niên các con thì tùy các con vậy, dù thế nào cũng không sao. Mà Chuyết Ngôn này, hai nhà chúng ta hợp tác rồi, con dẫn dắt Tiểu Ôn nhiều chút nhé.”
“Không thành vấn đề.” Cố Chuyết Ngôn sảng khoái đáp lời, lại hiếu kỳ nói, “Chẳng qua là cậu ấy học thiết kế, đối với chuyện của công ty có hứng thú hay không chú?”
Chủ tịch Ôn nói: “Nhưng nhiều ít cũng phải hiểu một chút, chú và chị của nó quản không nổi, cho nên tìm con giúp đỡ.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Chú yên tâm, con biết rồi.”
Một bữa tiệc rượu đến sau giờ trưa mới kết thúc, Cố Chuyết Ngôn uống không ít, không có say, nhưng mùi rượu khá nồng, sau khi lên xe mở cửa sổ xe về nhà họ Cố.
Cố Sĩ Bá đi công tác trở về, Cố Bảo Ngôn cuối tuần ở nhà, người một nhà hiếm khi tề tựu.
Canh giải rượu để trên bàn ăn cả tối không lạnh không nóng, Cố Chuyết Ngôn ngửi một cái, không thèm đụng tới, nói dì bảo mẫu nấu bát mì. Trong lúc chờ mì, anh nói cho Cố Sĩ Bá và Tiết Mạn Tư về chuyện ký kết hôm nay, nói xong, khóe mắt nhếch nhếch nhìn Tiết Mạn Tư.
“Chuyện gì?” Tiết Mạn Tư nhạy cảm, “Ánh mắt con là sao?”
Cố Chuyết Ngôn đáp: “Tôn kính.” Mì gà nấu gừng bưng tới, anh gắp một đũa thổi nguội rồi cho vào miệng, như là bổ sung bình luận cho tô mì này, “Gừng càng già càng cay, mì vẫn là dì bảo mẫu nấu ngon nhất.”
Tiết Mạn Tư không nhịn được cười: “Con xỉn rồi sao? Mẹ cay con hồi nào?”
Cố Chuyết Ngôn cũng muốn cười: “Trước mẹ khuyến khích con đi xem mắt, tuy rằng hoang đường, nhưng mà con nghĩ mẹ thực sự là quan tâm đến cuộc sống tình cảm của con, chưa tới hai ngày Vạn Việt đưa tới phương án hợp tác, con mới hiểu được mẹ vẫn là mẹ con, không hề thay đổi.”
Tiết Mạn Tư lúc trước có gặp mặt vợ chồng chủ tịch Ôn, mục đích chủ yếu chính là thương lượng chuyện hợp tác, tiện thể cân nhắc tới chuyện con cái, còn sắp xếp gặp mặt gì đó, nếu chủ tịch Ôn đề xuất, bà cũng biết thời biết thế mà đồng ý.
Nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Tiết Mạn Tư biết rõ Cố Chuyết Ngôn, điều kiện khách quan là bận rộn chân không chạm đất, điều kiện chủ quan là mắt cao hơn đầu, nếu không phải không ép không thúc, sợ là còn chẳng thèm bớt chút thì giờ hợp tác với con trai nhà bên kia. Vì vậy tiện thể thu xếp gặp mặt, để Cố Chuyết Ngôn đừng qua loa như vậy.
“Thế nào?” Tiết Mạn Tư rất có hứng thú, “Thấy sao? Nếu như thấy ổn, đây chẳng phải là vẹn toàn đôi bên hay sao?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Thật ngại quá, vẫn chưa gặp.”
Tiết Mạn Tư nói: “Tại sao còn chưa gặp? Con đã đồng ý với người ta, cũng đồng ý với mẹ rồi mà, đừng có nổi hứng như vậy được không hả?”
Một bát mì đã thấy đáy, Cố Chuyết Ngôn lau miệng, oan uổng nói: “Con vâng lời mà, nhưng người ta cho con leo cây.”
“Cho nên?” Tiết Mạn Tư hỏi, “Con không vui?”
Cố Chuyết Ngôn nói trong lòng, cho nên anh chưa gặp được Ôn Lân, lại gặp được Trang Phàm Tâm đi nhầm phòng.
Đánh bậy đánh bạ, Trang Phàm Tâm bị anh đuổi ra ngoài, rồi mặt dày trở lại, không biết xấu hổ không biết ngượng mà ngồi xuống, cùng anh ăn cơm, uống trà, còn đi ké xe của anh về.
Hôm sau anh từ chối lời mời của Ôn Lân, không nghĩ tới lại gặp phải Trang Phàm Tâm, Trang Phàm Tâm hồi đó còn không lưu loát cởi được bộ trang phục đấu kiếm, đến hôm nay vậy mà có thể cùng anh đấu một trận.
Tự học sao? Học bao lâu rồi? Lúc học có suy nghĩ gì?
… Còn đòi số điện thoại của anh nữa chứ.
Cố Chuyết Ngôn biết rõ, mối quan hệ này kết thúc nhiều năm rồi, làm bạn bè bình thường còn khó xử. Đối với Trang Phàm Tâm anh hiểu rõ hơn, từ trước đến giờ đều bị động nhút nhát, cho dù xin số điện thoại cũng sẽ không chủ động liên hệ, huống hồ năm đó thay lòng, thời gian qua đi nhiều năm càng không đáng nói.
“Anh hai?” Cố Bảo Ngôn đẩy đẩy anh, “Điện thoại anh đang rung kìa.”
Cố Chuyết Ngôn lấy lại tinh thần, tâm tư lơ đãng bay xa, từ lâu anh đã quên mất đang nói chuyện gì với Tiết Mạn Tư. Cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị số lạ.
“Alo?” Anh bắt máy hỏi, “Ai vậy?”
“Em là Trang Phàm Tâm.”
Sao không giống như dự đoán vậy… Cố Chuyết Ngôn ngẩn ra chốc lát: “Tìm anh có chuyện gì?”
Trang Phàm Tâm hỏi: “Muốn biết anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm.”
Cố Chuyết Ngôn đẩy Cố Bảo Ngôn đang ghé vào nghe lén, lảng tránh ánh mắt của Cố Sĩ Bá và Tiết Mạn Tư, đứng dậy ra bên ngoài, đáp: “Không rảnh, hẹn Tiểu Ôn rồi.”