“Còn ta nhìn bọn mọi rợ các ngươi kẻ nào cũng thối tha như kẻ nào,” Ô Di Đạo đáp.
Kiều Sinh Nhai rút một nhúm bùi nhùi ra, đánh một viên đá vào đó cho tới khi nó bắt lửa. “Đừng nhiều lời với hắn.”
“Ta nhớ ngươi rồi. Ngươi không phải tâm phúc của Lý Hồng Phúc sao?” Tên thủ lĩnh nhoẻn miệng cười khả ố. “Ngươi không muốn biết Lý Hồng Phúc giờ đang ở đâu ư?”
Ô Di Đạo nghe tới cái tên Lý Hồng Phúc, vốn không chỉ là bậc đại quan hiền minh mà còn là bằng hữu lâu năm của mình, nhảy dựng dậy, lập tức vác đao chỉ thẳng mặt tên thủ lĩnh. “Đừng xàm ngôn! Lý thái thú đã mất rồi!”
Nụ cười của tên thủ lĩnh càng rộng hơn. “Ngươi có tận mắt chứng kiến Lý Hồng Phúc bị chém không? Khi người Mông Cổ bọn ta chém tướng, bọn ta bêu đầu hắn khắp năm trấn để thị uy. Ngươi đã nhìn thấy thủ cấp của Hồng Phúc chưa?”
“Ta…” Đạo nhận ra tên đó nói không sai. Trong giọng hắn thêm vài phần xúc động. “Ngươi nói mau! Lý thái thú giờ đang ở đâu?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi đơn giản thế sao? Ngươi để bọn ta rời khỏi đây thì ta sẽ nói cho ngươi nghe, đồng thời cũng không mạo phạm tới quả núi của các ngươi.”
“Ngươi nghĩ bọn ta ngu sao? Không đời nào ta sẽ đồng ý điều kiện đó!” Đạo quả quyết.
Tên thủ lĩnh không hề hi vọng sẽ đạt được thỏa thuận, nhưng thời gian nghi binh đó là đủ để bốn tên lính Mông Cổ leo lên dốc. Chúng đồng loạt nhảy vọt lên, bốn thanh kiếm sáng lòa bao vây Kiều Sinh Nhai. Một tên lấy chân đạp cổ tay cầm xạ đạn của Nhai, khiến Nhai loạng choạng về phía sau. Bị bất ngờ nhưng Nhai vẫn kịp vung một kiếm phản kích, vô cùng may mắn chém đúng tay một trong số bốn bọn chúng. Tay hắn đứt ra, và hắn quỳ xuống đất gào thảm thiết.
Một tên khác lẻn ra đằng sau Nhai thì bắt gặp tiểu nữ nhi đang đứng đó. Tiểu nữ tên Nghiên khuôn mặt đanh thép, trên tay lăm lăm một thanh bội đao ngân sắc. Tên đó cười khẩy, “Tiện nữ nhà ngươi không biết sợ chết sao?” Nhưng nói vừa dứt câu thì bị đạp vào hạ bộ. Tên đó khuỵu xuống đau đớn thì bị Nghiên quyết đoán tung một quyền vào họng. Hắn chỉ kịp kêu khù khụ hai tiếng rồi gục xuống bất tỉnh.
Kiều Sinh Nhai khi đó còn một tên nữa đứng trước mặt. Hắn múa kiếm nhanh gọn, tinh giản, theo ba thức cơ bản của Hoàng Kim Bộ Mông Cổ mà tiến tới. Hắn thực hiện ba thức cơ bản của Hoàng Kim Bộ Mông Cổ: chặt, đâm và lao, theo thứ tự đó. Họ Kiều tập trung tuyệt đối, chỉ ba hiệp đã gạt kiếm tên kia ra, rồi đâm xuyên qua ngực hắn chết tươi.
“Đại hiệp! Đại hiệp có thấy không!” Vừa tới đó thì Nhai nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của tiểu nữ nhi sau lưng, “Ta vừa…”
Tiểu nữ nhi nó nói không dứt lời thì tên cuối cùng trong bốn người họ đã chặt vào gáy nàng. Nàng gục xuống đất bất động. Hắn xách nàng lên, rồi nhanh chóng lôi nàng theo, khinh công xuống dốc đá phía dưới.
Ở phía dưới con dốc, tên thủ lĩnh chỉ chờ khi đó, gào một tiếng lớn, “Tất cả! Rút lui!” Toàn bộ quân Mông Cổ đồng loạt lui lại, hàng ngũ chỉnh tề. Ô Di Đạo điên tiết toan đuổi theo, nhưng hai bên Hà, Lân hai tay ngăn lại. Kiều Sinh Nhai vội vàng châm lửa xạ đạn ném tới. Không ngờ, tên thủ lĩnh Mông Cổ bật nhảy một bước lên không trung, xoay một vòng trên không trung, một chiêu Phụng Vũ Nhiên Nhiên, nội công rực đỏ như hỏa diễm, động tác như hồng điểu tung cánh, gạt xạ đạn điều hướng về phía bọn Hà, Lân. Bọn Lân, Đạo vội vàng kéo Hà lùi lại phía sau, tức tốc tối đa mới tránh được tác động của vụ nổ khi viên xạ đạn chạm đất, nhưng ai nấy đều xước xát hết mình mẩy.
Tên thủ lĩnh Mông Cổ tiếp đất, tra kiếm vào vỏ, lớn tiếng quát. “Hãy nhớ cái tên ta; Khoát Tử Miên của Hoàng Kim Bộ Hung Nô! Lần sau gặp lại, ta sẽ là tử thần của bọn ngươi!” Rồi hắn cũng rút chạy theo toàn quân.
Hà quát, “Cho nổ xạ đạn chặn cửa đi! Đừng để bọn chúng thoát!”
“Không được!” Nhai đáp.
“Sao không được?”
“Chúng tóm lấy tiểu nữ nhi rồi!” Kiều Sinh Nhai đôi mắt nhìn thẳng về phía Ô Di Hà. “Nhưng nếu huynh nhất quyết…”
Ô Di Hà biết là để cho nhóm thám thính binh này rút lui thì vị trí của họ ắt sẽ bại lộ. Nhưng nếu tiểu nữ của Quỳ cốc chủ có mệnh hệ gì thì bọn họ còn mặt mũi nào giao du với Quỳ cốc chủ đây? Trong chốc lát, Hà cho rằng việc bại lộ vị trí thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng nếu như tiểu nữ nọ bị bắt mất, thế nào Quỳ cốc chủ cũng phải ra tay phò trợ. Khi ấy việc kháng Mông mới thành.
Hà không ra lệnh gì. Thế là bọn Hà, Nhai án binh bất động, để cho bè lũ quân Mông Cổ thoái lui khỏi dốc núi an toàn.