Dưới cái nhìn cố tình hay vô ý của mọi người, Quý Yến Hành ngồi ở cuối lớp luôn giữ vững biểu cảm lạnh lùng, mắt hắn nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng lại cầm bút ghi chép gì đó vào cuốn sổ.
Có điều, ở một nơi mà những người khác không nhìn thấy lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Robot biến hình Phương Hạo hưng phấn vô cùng: “Lần đầu tiên em thấy họp phụ huynh lại thú vị như vậy đấy!”
Người điều khiển Quý Đồng thu lại đoạn ghi hình: “Nhìn độ cong nụ cười ban nãy của anh đi, vừa đủ luôn đúng không! Ba phần thanh lịch, ba phần khiêm nhường, ba phần xa cách!”
“Vâng vâng vâng, quá đẹp trai!” Phương Hạo cũng phối hợp tâng bốc, song bỗng khựng lại, cảnh giác hỏi: “Anh có phát hiện ra không?”
“Tất nhiên, anh phân tích theo dữ liệu lần ra rồi, sẽ không trở thành mối đe dọa đâu.” Giọng nói của Quý Đồng giống hệt điệu cười cợt lễ độ của Sếp Quý: “Thông minh quá ắt có ngày bị thông minh hại.”
Ở cửa sau phòng học đang diễn ra buổi họp phụ huynh vốn không ai để mắt, có một người đàn ông tướng tá tầm thường đang cúi đầu, nhanh tay gửi tin nhắn đi.
[Đã phát hiện mục tiêu trong buổi họp phụ huynh, ảnh như dưới, tạm thời chưa tra được bất cứ thông tin gì về thân phận của người này.]Cùng lúc đó, tại một nơi khác trong thành phố.
Trong sảnh tiệc linh đình đèn đuốc sáng choang, một nhóm phụ nữ ăn mặc lộng lẫy cười đùa tưng bừng với nhau, bên cạnh họ còn có vài người trẻ tuổi đi cùng.
“Tháng sau bắt đầu đấu giá bức họa mới tìm được của họa sĩ Ellert phải không?”
“Tôi nhớ không nhầm là thế, Mạn Ninh còn quyết tâm phải có được nó cơ mà.”
“Nào phải, tại ông chồng nhà tôi cứ khăng khăng phải mua tặng tôi đó chứ, dù tôi cũng chẳng biết nó giúp tôi tôn nên cái gì…”
Trong tiếng nói cười thật khẽ, túi xách của Diệp Lam Đình nhẹ nhàng rung lên, bà ta lập tức nghiêng người ra sau con trai mình, tránh khỏi mấy bà bạn đang tán dóc rồi mở túi lấy điện thoại ra xem.
Bùi Ngôn đang chán ngán vì phải nghe những quý bà này khoác lác về tranh sơn dầu thì chợt thấy hành động của mẹ, y tò mò ghé mắt, không ngờ lại bắt gặp vẻ kinh hoàng đột ngột hiện hữu trên mặt Diệp Lam Đình.
Nhưng biểu cảm thái quá này chỉ xuất hiện trong phút chốc, bà ta nhanh chóng quay phắt về trạng thái đong đầy ý cười, chẳng có ai chú ý đến chuyện xảy ra ban nãy.
Làm Bùi Ngôn cứ ngỡ mình vừa mới gặp ảo giác.
Diệp Lam Đình quay lại nhìn đám bạn, khẽ cười bày tỏ ý xin lỗi: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Không một ai phát hiện sự bất thường, chỉ có duy nhất Bùi Ngôn nhìn ra được vẻ hoảng loạn hiếm thấy sau bóng lưng rời đi của bà.
Y không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không chắc có phải mình nhìn nhầm hay không.
Bóng lưng của mẹ khuất khỏi tầm mắt cũng là khi Bùi Ngôn thôi không nhìn nữa, dù trong mắt thoáng hiện lên vẻ hoang mang nhưng y vẫn giữ thói quen im ỉm không cất lời, hớt hải đón nhận từng ánh mắt chứa ý cười của nhóm người xung quanh.
“Sao Tiểu Ngôn im lặng thế, hay là có mẹ bên cạnh nên không dám nói chuyện?”
Người phụ nữ với bộ móng đỏ chót như thể bắt được con mồi lạc đàn đầy thú vị, cất lên chất giọng như đang dụ nhử: “Thanh niên thì phải hoạt bát một chút mới được nha.”
“Tiểu Ngôn, cháu có thích bức họa đó của Ellert không? Nó có tên là Thiếu Nữ Thôn Quê, nghe nói đó có lẽ sẽ là bức họa có giá trị cao nhất của ông ấy. Sau khi qua đời mới trở thành danh họa, tác phẩm lại ít, quả thật khiến các nhà sưu tầm vừa vui vừa buồn…”
Đột nhiên trở thành tâm điểm của ánh nhìn và đề tài câu chuyện, Bùi Ngôn nhất thời không biết phải làm sao.
Y không có hứng thú gì với tranh sơn dầu, cũng chẳng quan tâm danh họa nào từng là một kẻ vô danh được phát hiện ra rồi trở nên nổi tiếng, càng không biết bức họa Thiếu Nữ Thôn Quê ấy trông ra sao.
Nhưng y ép bản thân phải thật điềm tĩnh, cố gắng nở một nụ cười tán đồng, chọn lấy câu trả lời không thể sai lầm được: “… Cháu thấy cô ấy rất đẹp.”
“Thế à?” Nhóm phụ nữ quay sang nhìn nhau, không khỏi phì cười: “Phong cảnh thì tuyệt mỹ thật đó, nhưng không biết cô thiếu nữ bị giấu đâu mất rồi, Ellert cũng lạ lùng thật, một bức tranh phong cảnh sao lại đặt tên là Thiếu Nữ Thôn Quê?”
Giọng nói nhẹ như bông vừa dứt, ngực Bùi Ngôn thoáng chốc như bị nhấn chìm trong cảm xúc xấu hổ tột cùng, chúng bành trướng khắp toàn thân, sau lưng y lấm tấm từng giọt mồ hôi vô hình, trong lòng như có một cái hố sâu sụt xuống muốn chôn vùi hết thảy âm thanh xung quanh.
Bùi Ngôn hé miệng định bổ sung thêm, cật lực muốn cứu vớt lại chút tự tôn nhỏ bé của mình, đang lúc lúng túng thì bỗng nhiên có một giọng nói ôn hòa vang lên.
“Đó là sự luyến tiếc cuộc sống điền viên ngày xưa của một số người trong thời kỳ cách mạng công nghiệp.” Một thanh niên thanh tao lịch thiệp chậm rãi cất chất giọng không hề gây khó chịu: “Nông thôn vẫn còn tàn dư đống hoang tàn đủ để mường tượng, nhưng bóng mờ của cô thiếu nữ chỉ còn đọng lại trong trái tim người xem.”
“Cuộc sống yên ả dần dần trôi đi, cô thiếu nữ vô tư lự cũng biến mất, chỉ còn lại những cỗ máy làm việc không biết mỏi mệt, không ngừng nghỉ.” Hắn nhìn thoáng qua Bùi Ngôn, giọng nói ẩn chứa sự khẳng định: “Thế giới trong mắt người họa sĩ lúc đó lại trùng khớp với thế giới mà chúng ta đang nhìn thấy lúc này, quả thật rất đẹp.”
Hắn vừa dứt câu, lập tức có người mỉm cười: “Vừa nghe chữ đầu tiên đã biết ngay là Văn Bạch rồi, cháu nói hay lắm, ôi trời, lúc nãy cả sảnh tiệc đều đang tìm cháu đấy…”
Trang Văn Bạch tỏ ý xin lỗi: “Nghe các cô nói đến Ellert, tình cờ cháu cũng rất thích ông ấy nên mới thất lễ nói xen vào, cháu xin lỗi.”
“Đâu nào, cô còn không biết hoàn cảnh đằng sau bức họa đó ấy chứ, may mà có cháu giải thích cho, xem ra chồng cô cũng có mắt nhìn đấy.”
Trang Văn Bạch liền cười: “Ánh mắt của chú Dương trước giờ vẫn luôn tinh tường, thiếu nữ ở đây là một hình ảnh tuyệt đẹp vượt ra khỏi thế tục, đương nhiên rất phù hợp với hình ảnh của cô trong mắt chú ấy.”
“Chậc chậc, không ngờ lão Dương lại chơi chiêu này, Mạn Ninh có phước thật đó…”
“Thôi thôi, chị đừng nói thế trước mặt anh ấy, không anh ấy lại vểnh đuôi lên tận trời mất.”
Sau khi Trang Văn Bạch xuất hiện, bầu không khí trò chuyện của đám người này thân thiết hẳn lên.
Sự giễu cợt và khốn đốn cũng đồng thời biến mất.
Nhân lúc những người khác đang tán gẫu, Bùi Ngôn mới nhẹ giọng nói với người bên cạnh: “Cảm ơn Hội trưởng.”
Y thường xuyên thấy Hội trưởng Hội học sinh Trang Văn Bạch ở trường, cũng biết hắn là con của dòng dõi hiển hách, nhưng hai người gần như chẳng hề qua lại gì với nhau, Bùi Ngôn cũng không ngờ hôm nay hắn lại giải vây giúp mình.
Trang Văn Bạch nhìn y, thản nhiên hỏi: “Cậu không biết bức họa kia phải không?”
Bùi Ngôn sững sờ, các ngón tay siết chặt, thoáng ngập ngừng rồi xấu hổ gật đầu.
“Vậy cậu nên đi xem thử.”
Ngoài dự đoán của Bùi Ngôn, câu nói tiếp theo của Trang Văn Bạch hết sức ôn tồn, hệt như đang hồi tưởng lại khoảnh khắc tuyệt mỹ ngưng tụ trên miếng vải vẽ, ý cười trên gương mặt tuấn tú ấy cũng trở nên thân thiết và chân thành hơn.
“Cậu chắc chắn sẽ thích nó.”
Ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ như làn sương mù tan biến trong đêm đen.
Dưới trời sao quang đãng, Bùi Thanh Nguyên cùng đám Phó Thành Trạch đi thẳng về phía cổng trường.
Đám học sinh lớp 12 trong đội bóng rổ tối nay đánh rất mất tập trung, huấn luyện viên Từ cũng biết ý nên không yêu cầu quá khắt khe, mặc cho chúng vừa đánh vừa tưởng tượng ra tình hình trong tòa dạy học cách đó không xa.
Phó Thành Trạch còn đang tính kéo Bùi Thanh Nguyên đến phòng học dạo một vòng nhằm thám thính tình hình, ngờ đâu hắn lại thẳng thừng từ chối làm Phó Thành Trạch buồn bã than ngắn thở dài hồi lâu.
Thời gian tập bóng và họp phụ huynh gần như kết thúc cùng một thời điểm, bây giờ mà ra cổng trường thì có khi sẽ gặp được bố mẹ của nhau cũng nên.
“Lần này tớ lết từ top 1 từ dưới lên thành top 3 từ dưới lên này.” Vẻ mặt Phó Thành Trạch thấp thỏm lo âu: “Anh Bùi, cậu nói xem bố tớ có khen tớ không? Từ khi tốt nghiệp Tiểu học đến nay tớ chưa được khen vì thành tích lần nào cả.”
Bùi Thanh Nguyên im lặng chốc lát, cố hết sức cổ vũ: “Chắc là có.”
Lúc đi ngang qua khu phòng học của khối 12, rất nhiều phụ huynh đã đi ra ngoài, Phó Thành Trạch trông mong lắm nhưng lại không dám nhìn, cứ vòng tới vòng lui bên người hắn.
“Anh Bùi à, sao hôm nay cậu kiệm lời thế, cậu cũng đang hồi hộp lắm phải không?” Cậu ta bắt đầu lải nhải: “Chắc không đến nỗi nào đâu, thành tích của cậu tốt thế cơ mà, à phải rồi, hôm nay ai đi họp phụ huynh cho cậu thế?”
Bùi Thanh Nguyên đang định đáp lời, bỗng nghe Phó Thành Trạch kinh ngạc thốt lên: “Đù, kia là bố của Đồng Đồng mà!!!”
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen vô cùng nổi bật đứng cách đó không xa, phần lớn những người đi ngang qua hắn đều giữ im lặng không dám thở mạnh, nhưng vẫn không kiềm được lén lút quan sát đối phương.
Nghe Phó Thành Trạch nhận ra người nọ chỉ trong chớp mắt, Bùi Thanh Nguyên khẽ chau mày: “Cậu biết ông ấy à?”
“Đồng Đồng từng cho tớ xem ảnh, lúc đó tớ còn bảo là photoshop, không ngờ người thật còn hơn cả trong hình.” Phó Thành Trạch vạ miệng nói: “Sau này tớ cũng muốn mặc âu phục giống thế, đẹp trai vãi cả chưởng!”
Dứt lời, cậu ta nhiệt tình chạy vù tới chỗ Quý Yến Hành, hoàn toàn ngó lơ ông bố ruột bên cạnh đang vẫy tay với mình.
“Chào chú Quý! Cháu là bạn thân của Đồng Đồng ạ!”
Bùi Thanh Nguyên:…
Dù trong lòng hắn từng suy đoán, nhưng vào giờ phút này, Bùi Thanh Nguyên vẫn cảm thấy rất bất ngờ.
Hắn cho rằng cùng lắm Quý Đồng sẽ gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm, dù gì bây giờ cậu cũng không có cách nào biến thành người lớn, nhưng Bùi Thanh Nguyên không ngờ mình lại được tận mắt trông thấy một “Quý Yến Hành” hàng thật giá thật.
Vậy nên “Quý Yến Hành” trông chẳng khác người bình thường này là ai?
Quý Đồng đang khoái chí vì được Phó Thành Trạch lễ phép gọi mình là “chú Quý”, sẵn tiện còn quay lại để lưu giữ phút giây quý báu này.
Thấy ký chủ mà mình đã xa cách cả một ngày xuất hiện, cậu bình tĩnh ngoái nhìn, khẽ gật đầu đáp lại với cậu học sinh cấp 3 vừa lao đến, cực kỳ có phong thái của sếp tổng.
Quá ngầu.
Cậu chưa từng ngầu như thế trước mặt ký chủ bao giờ đâu.
Phương Hạo đang ngoan ngoãn làm Robot biến hình cũng rất hào hứng: “Đây là ký chủ của anh hả? Trông cũng đẹp trai ghê, nhưng mà hình như tâm trạng đang không tốt lắm thì phải.”
“Có lẽ tập bóng mệt nên thế.” Quý Đồng giải thích: “Thường ngày vẻ mặt của ký chủ vẫn toàn không cảm xúc như vậy mà.”
“Em thấy anh ấy đang nhìn em chằm chằm.” Robot biến hình rất nhạy bén với ánh nhìn vào vỏ ngoài phong độ của mình: “Sao em cứ thấy lành lạnh kiểu gì ấy.”
“Gì chứ, em sợ lạnh tới vậy hả? Đã mặc sơ mi với âu phục rồi mà…”
“Không phải lạnh kiểu đó, hầy, em không nói rõ với anh được.” Phương Hạo không hình dung nổi nên dứt khoát mặc kệ, cậu ta bỗng nghĩ tới một khả năng: “Hay là ký chủ của anh nhầm em là anh? Em dám cá với anh, chắc chắn anh ấy không phát hiện ra bản thể của anh đã trở thành em đâu.”
Bùi Thanh Nguyên bước tới trước mặt Quý Yến Hành rồi dừng lại, vài giây im lặng trôi qua, tầm mắt hắn mới rời khỏi gương mặt không chút tỳ vết mà bản thân từng thấy trong ảnh, sau đó liếc xuống cánh tay Quý Yến Hành.
Hắn đăm chiêu nhìn khuy măng sét ánh kim nhạt khảm trên ống tay áo đen tuyền, khẽ khàng gọi: “Quý Đồng.”
Phương Hạo:!!!
“Ký chủ của anh biết đọc suy nghĩ hả!?” Học sinh Tiểu học hãi hùng trợn mắt: “Phản khoa học quá rồi đó, đây không phải là thế giới đô thị bình thường à?”
Quý Đồng cũng ngạc nhiên không kém gì cậu ta, nhân lúc tầm mắt của người bên cạnh bị Bùi Thanh Nguyên chắn mất, khuy măng sét óng ánh sắc màu bỗng lập lòe, trông như thể đang chào hỏi với cậu học sinh cấp 3 trước mặt.
“Buổi tối vui vẻ, ký chủ!” Ngoài kinh ngạc ra cậu còn cảm thấy xúc động khó nói thành lời, thế là tò mò hỏi trong đầu ký chủ: “Sao anh phát hiện ra em vậy?”
“Trong bức ảnh em từng vươn tay kéo khuy măng sét.” Bùi Thanh Nguyên nhẹ giọng đáp: “Anh đoán em rất thích nó.”