Đợi Hạ Lục Ý biến mất, trong thư phòng một lần nữa chỉ còn hai người bọn họ Thanh vương mới cười như không cười nói: “Mềm lòng ư?” Đời này vẫn là lần đầu tiên có người dùng hai chữ này để hình dung hắn.
Hạ Liên Phòng đứng dậy rót ly trà nóng cho hắn: “Là ta nói chuyện không chu toàn, xin bồi tội với vương gia.”
Nàng thoải mái hào phóng như vậy, nếu hắn lại gây sự thì không thể nào nói nổi. Vì thế Thanh vương mỉm cười nhận ly trà này của nàng, sau đó nói: “Liên Phòng, bản vương biết nàng lòng dạ rộng lớn, là người có chí lớn, cho nên mới nói nàng chỉ cần không ảnh hưởng đến Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, cao môn vọng tộc mặc nàng đảo điên, nhưng đồng thời nàng cũng phải nhớ cho kỹ, vô luận làm cái gì đều cần bận tâm đến thanh danh của phủ đại học sĩ cùng Phủ Tĩnh quốc công.” Trong mắt nha đầu kia ngẫu nhiên hiện ra thù hận sâu đậm làm cho hắn đều lâm vào kinh hãi, cho nên hắn không thể không nhắc nhở nàng, dù tính muốn làm cái gì cũng phải lưu tâm.
“Đa tạ vương gia quan tâm, những chuyện đó ta tất nhiên biết được.” Hạ Liên Phòng lại không ngốc, nàng lại không phải muốn ngọc đá cùng vỡ với đám người nhị hoàng tử, nàng còn muốn nhìn đệ muội thành gia lập nghiệp, Phủ Tĩnh quốc công bình yên vô sự, phủ đại học sĩ phát dương quang đại, làm sao có thể ngốc đến mức lưỡng bại câu thương chứ? “Vương gia cứ yên tâm đi.”
Thanh vương khẽ gật đầu một cái, vừa lúc Hạ Lịch trở về thư phòng, Thanh vương thấy liền muốn đứng dậy cáo từ, Hạ Lịch cũng không giữ lại, tiễn người đưa đến cổng lớn rồi xoay người lộn trở lại bắt được Hạ Liên Phòng liền hỏi: “Vương gia nói những gì với con?”
Đối với ván cược của mình cùng Thanh vương, Hạ Liên Phòng cũng không định nói cho người thứ ba. Nàng cười nói: “Chẳng qua chỉ luận bàn kỳ nghệ, phụ thân ngài suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Hạ Lịch tuy rằng đã được Thanh vương “Cam đoan”, nhưng ông vẫn không khỏi có chút lo lắng —— ông sợ nữ nhi còn chưa cập kê nhà mình đối mặt với nhân vật truyện kỳ như Thanh vương gia sẽ tâm động nha! Nếu Thanh vương người ta đã “cho thấy” không có ý tứ ở phương diện kia với Hạ Liên Phòng, thì ngàn vạn lần Hạ Lịch sẽ không thể để cho con gái của mình rơi vào! Tuy tuổi tác của Thanh vương cùng nàng chênh lệch nhiều, nhưng vẻ ngoài tuấn mỹ cùng khí độ bất phàm kia lại vẫn có thể dễ dàng đạt được nữ tử ái mộ, ông không muốn Hạ Liên Phòng cũng trở thành một thành viên trong đó!
Thấy phụ thân khẩn trương như vậy, đáy lòng Hạ Liên Phòng âm thầm bật cười. Bất kể là kiếp trước vẫn là kiếp này, nàng đối với tình cảm nam nữ đều là chưa bao giờ nghĩ tới, cho nên ở trong mắt nàng Hạ Lịch lo lắng chỉ là dư thừa. Chỉ là không thiếu được còn phải nói mấy câu để trấn an Hạ Lịch.
“Đúng rồi Liên nhi, con có biết tổ mẫu con còn có một người tỷ tỷ không?”
Hạ Liên Phòng sửng sốt một chút, trả lời: “Chưa từng gặp qua ạ.” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại là đã cuộn sóng mãnh liệt, tới rồi! Kẻ thù làm hại Hồi nhi một thi hai mệnh sắp tới!
“Hôm qua tổ mẫu con gọi ta đến Phúc Thọ viên, nói với ta di gia gia con mới chết, di nãi nãi con liền chuẩn bị chuyển nhà đến Yến Lương, gửi thư đến nói với tổ mẫu con, con nhớ lát nữa sai người đem khách sân viện kia quét dọn lại một phen, đợi bọn họ đến kinh cho bọn họ ở tạm.” Hạ Lịch hoàn toàn không biết sự tình phát sinh kiếp trước, chỉ coi đây là thân thích cần trợ giúp cho nên mới phân phó Hạ Liên Phòng như vậy. “Di nãi nãi kia của con đã là nhiều năm chưa đến kinh thành, lần này cả nhà bà ta đều chuyển đến, con nhớ đem khách sân viện lớn nhất quét dọn, không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người vào ở đây.”
“Nữ nhi đã biết, phụ thân yên tâm đi.” Hạ Liên Phòng mỉm cười, khóe miệng tươi cười có vẻ phá lệ ngọt mĩ.
Ở tạm?
Kiếp trước, bọn họ không chỉ ở tạm mà là cắm rễ luôn ở Hạ phủ, đuổi cũng đuổi không đi, đem Hạ phủ trở thành nhà của mình! Chẳng sợ cuối cùng Trương Chính Thư trở thành Binh bộ thượng thư, tân hoàng ban cho phủ đệ dọn ra ngoài vẫn chưa từng buông tha Hạ phủ, đem chút bảo bối vơ vét không còn, bao gồm đồ cưới của mẫu thân nàng! Cuối cùng Trương thị còn thay thế Hạ thị trở thành vọng tộc thế hệ mới!
Nhớ tới Trương lão phu nhân kia kiêu hoành bạt hỗ* không coi mình là người ngoài, Trương viên ngoại yếu đuối vô năng lại háo sắc thành tính, Trương phu nhân khắc bạc ích kỷ tâm ngoan thủ lạt, còn có Trương Chính Thư vô tình phụ bạc đáng bị thiên lôi đánh chết kia!!! (*kiêu hoành bạt hỗ: kiêu ngạo làm càn, không coi ai ra gì)
Nhớ tới cảnh Mạt Hồi quỳ dưới mưa to tầm tã bên ngoài phủ Thượng Thư, chỉ mặc trung y đơn bạc bị vu hãm thông dâm với gia đinh, nhớ tới hài nhi còn chưa kịp ra đời trong bụng nàng, nhớ tới Trương gia cao cao tại thượng bốn phía cười nhạo cùng hãm hại, nhớ tới ba thước lụa trắng kia, đầy đất máu tươi, nhớ tới Mạt Hồi hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt!
Rất tốt, đến thật tốt! Đến được thật tốt quá! Nàng đang chờ bọn họ đến đấy!
Nếu như lúc này Hạ Lịch giương mắt nhìn nữ nhi, ông tất sẽ phát hiện, đứng ở trước mặt ông đâu phải là hòn ngọc quý trên tay ôn nhu uyển chuyển hàm xúc dễ nói chuyện kia, mà là một lệ quỷ thất khiếu chảy máu leo ra từ âm ty địa phủ!
Người Trương gia là đám người vong ân phụ nghĩa vô sỉ bội tín nhất trên đời này! Hạ Liên Phòng bình tĩnh về phía phụ thân cáo lui, chuẩn bị đi về sân viện của mình. Nàng biểu hiện tựa như thường ngày, không có ai nhìn ra được dưới biểu tình bình tĩnh trầm ổn kia của nàng che giấu thù hận cùng oán độc hừng hực thiêu đốt giống như liệt hỏa như thế nào! Nàng đã thề, nàng muốn bảo vệ tốt đệ muội, khiến đám hại người kia trả giá thật lớn!
Hạ Liên Phòng cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa đang thiêu đốt, đó là ý chí chiến đấu, là hưng phấn, là chờ mong khi sắp nhìn thấy kẻ thù, sớm chiều chung đụng cùng kẻ thù!
Trong những ngày kế tiếp, Thanh vương thỉnh thoảng đến phủ tìm nàng chơi cờ, ở mặt ngoài nói là chơi cờ, kỳ thật là luận đàm với nhau, ít nhất Hạ Liên Phòng từ trong miệng Thanh vương biết được không ít tin tức, mà Thanh vương cũng rất thích ý nói cho nàng biết những chuyện đó để tránh nàng sau này gặp phải sẽ bị chịu thiệt. Sau đó, Thanh vương còn tặng cho Hạ Liên Phòng hai nha hoàn.
Vừa gặp hai cái nha hoàn kia thì Hạ Liên Phòng còn có chút khó hiểu: “Vương gia tặng ta nha hoàn làm cái gì? Trong Hạm Đạm trúc kia của ta, nha hoàn bà mụ tính ra cũng có mấy chục người rồi!”
Thanh vương điềm đạm nói: “Nàng lại nhìn kỹ xem.”
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng mới đi đánh giá hai nha hoàn kia, bộ dạng hai người đều có chút thanh tú, sạch sẻ, nhưng không được coi là mĩ nhân, dung mạo này còn chưa bằng Cầm Sắt nhị tỳ bên cạnh Hạ Liên Phòng. Nhưng trong mắt hai người lại tỏa tinh quang, nhìn như bình thường, đi đường trầm ổn, nhịp bước nhẹ nhàng, trong lòng bàn tay lại đầy vết chai. Những vết chai này… Hạ Liên Phòng từng thấy qua trên tay Kiều nương biết võ nghệ. “Hai người này chẳng lẽ đều biết võ công?”
Thanh vương gật đầu: “Hai người này tuy là nữ tử, nhưng lại là ám vệ cực kỳ ưu tú của bản vương, nàng liên thủ với bản vương, sau này nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì, hai người này tặng nàng dùng trước, cũng tránh cho nàng khi làm việc bị vướng chân vướng tay. Rất nhiều chuyện chỉ cần để người biết võ đi làm là được, caias đầu thông minh kia của nàng vẫn là để giúp bản vương thì tốt hơn.” Nếu dùng nhiều quá sẽ biến ngốc .
Mia: Nói đến Trương lão phu nhân này lại nhớ đến Khang di mẫu trong Minh Lan truyện, ai xem rồi sẽ hiểu!!!