Triệu Tử Văn vừa nghe đến chữ tiểu thư trong lòng đã thấy run lên vì sợ ,chuyện xấu này mà đồn ra ngoài khẳng định là cả thiên hạ đều nhổ vào mặt mình ,hơn nữa còn đại tiểu thư khó khăn lắm mới có thể gây chút hảo cảm với nàng ,biết chuyện này có thể khẳng định về sau vĩnh viễn nàng ấy không bao giờ muốn nhìn thấy mặt tên Triệu Tử Văn này nữa .Nghĩ tới đây thôi Triệu Tử Văn vội vàng hướng Hạ Bình cất giọng khẩn cầu.
“Hạ Bình ,cô nương là một người tốt ,xin cô ngương ngàn vạn lần đừng đem chuyện này nói với Đại tiểu thư ,chỉ cần nàng không nói ,nàng bảo ta phải làm gì cũng được”.
“Còn tưởng ngươi khong sợ ai hóa ra sợ đại tiểu thư” – Hạ Bình vừa rồi khẳng định là chỉ dọa hắn một chút thôi chứ nếu đem chuyện vừa rồi nói ra khẳng định người chịu thiệt thòi hơn là nàng chứ không phải là Triệu Tử Văn. Nhưng bây giò dọa hắn được rồi tranh thủ chiếm chút tiện nghi chứ nếu để gã háo sắc này bình tâm suy nghĩ lại có khi xôi bỏng hỏng không.
“Ta có thể giữ kín chuyện này đổi lại ngươi phải đáp ứng bản cô nương ba điều kiện”.
“Đừng nói là ba điều vạn điều ta cũng đáp ứng” – Triệu Tử Văn như nhận được đại xá lên tiếng đáp ứng không chút chậm trễ.
“Việc thứ nhất ,về sau trở đi không được đánh ta .Cũng không được đem chuyện hôm nay nói lung tung cho ngừơi khác biết”.
Nha đầu này cho rằng mình là kẻ ngốc à .đem chuyện hôm nay nói ra tiểu thư sẽ không cho hắn sống ,khắng định là sẽ đem Triệu Tử Văn đi thiến rồi đưa vào cung làm thái giám.
“Thêm một điều kiện nhỏ nữa là về sau ngươi cùng thiếu gia ra ngoài vui chơi phải mang theo bản cô nương”.
Triệu Tử Văn gật đầu lia lịa:” Được được không vấn đề gì ,ta chấp nhận hết thảy.”
Hạ Bình thực sự trong lòng chỉ có đôi chút tức giận với gã gia hỏa này đặt điều kiện chỉ là muốn đem chuyện hôm nay vùi lấp đi ,cái điều kiện thứ ba chỉ là thuận miệng nói ra không ngờ Triệu Tử Văn vui vẻ đáp ứng nghĩ tới chuyện vừa rồi mình cưỡi lên ngườii hắn , vội quay người chạy đi để che giấu mắt hoa đang đỏ hồng lên dưới nắng.
Triệu Tử Văn nhìn từ phía sau thấy mông tiểu cô nương Hạ Bình này uốn éo không khỏ không nảy sinh chút tà ý trong lòng.
Hạ Bình tinh minh nhận ra ngay tên háo sắc này đang có ý đồ bất thiện ngay lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn ,ánh mắt như muốn lột da xẻ thịt gã.
Nhìn theo cho đến khi không thấy bóng dáng tiểu cô nương đó đâu nữa,Triệu Tử Văn mới dám thở mạnh ,may mắn làm sao rốt cục cũng ứng phó được với cô nương ngang ngược này.
“Điền Hổ, tên hỗn đản nhà ngươi chết ở xó xỉnh nào rồi” – Triệu Tử Văn đá văng cánh cửa phòng Điền Hổ hung hăng xông thẳng vào.
Điền Hổ thấy nét mặt Triệu Tử Văn đầy tức giận vội nở nụ cười cầu tài lên tiếng :”Có chuyện gì vậy?”.
Triệu Tử Văn nhìn thấy bộ dạng ngơ ngáo của gã ,tức giận chỉ muốn tặng cho tên này mấy chục quyền nhưng cố nén xuống gằn giọng nói:” Tiểu tử người rốt cuộc muốn ta đi trộm ngọc bội ,hay muốn ta đi làm một kẻ sắc lang rình lén”.
Điền Hổ ngẩn người ,mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
“Tất nhiên là đi trộm ngọc bội rồi có lấy được không ,sạo lại đi rình coi lén gì chứ .tại sao … à hay là ngươi”.
“Thật không có ?” – Triệu Tử Văn oán hận lên tiếng đột nhiên nghĩ tới thân thủ của Điền Hổ muốn trộm ngọc bội gì đó không phải là quá dễ dàng sao .Việc gì phải sai mình đi hay thực sự hắn muốn mình đến đó rình coi Hạ Bình tắm.
Triệu Tử Văn cảm giác chuyện này có gì không ổn giống như hắn bị người ta đem đi làm trò chơi vậy càng tức giận hướng về phía Điền Hổ chất vấn:”Nói đi rốt cuộc Tần đại nhân muốn ta làm gì .Ta cảm giác như trong chuyện này có cái gì đó các ngươi giấu diếm”.
“Triệu huynh khằng định là hiểu lầm tại hạ rồi ngọc bội kia đúng là vật rất quan trọng cần ngươi đi lấy cắp”.
“Sao nhà ngươi không đích thân đi làm”.
“Nam nhân như ta làm sao có thể vào được tây sương nội viện”.
Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao ,Triệu Tử Văn mắng thầm trong lòng .Là đại nội do thám cái rắm gì ,người ta sai mình đi làm cái gì cũng không biết, bị kẻ khác đùa giỡ trên lòng bàn tay. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
“Kìa Triệu huynh ,huynh có nhìn thấy ngọc bội gì đó không” –Điền Hổ vẫn hỏi dai dẳng.
Triệu Tử Văn đang thập phần giận sữ đi tới cửa rồi mới quay lại đáp một câu:”Không có chỉ thấy có hai trái cầu (^^ mịa chính là song nhũ của Hạ Bình mụi mụi a) thôi”.
“Hai trái cầu?”-Điền hổ nhất thời suy nghĩ mãi không ra mất nửa ngày mới có đáp án ,nghĩ ra rồi nửa khóc nửa cười…
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 62: Hai trái cầu