Cũng nhớ cả lời thề sắt son sẽ cẩn thận chăm sóc thân thể của cô.
Thẩm Tô Khê có hơi chột dạ: “Chỉ một lần thôi, sau này em không dám đâu.”
“Còn nữa.” Giọng anh khàn khàn.
Khiến cô bất giác thẳng lưng lên: “Anh nói đi.”
“Cậu ta là ai?”
Thẩm Tô Khê không rõ: “Ai cơ?”
“Người ngồi bên cạnh em hôm nay.”
Đây không phải lần đầu anh gặp cậu nhóc này.
Chuyện gì đây? Dí theo tới tận Bắc thành rồi?
Thẩm Tô Khê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bạn học của em trai.”
Nói xong cô mới chậm chạp nhận ra anh đang ghen.
Cô giơ tay xoa mặt anh: “Giang rụt rè của em khi ghen cũng thật đáng yêu.”
“……”
“Em cũng đâu có mù, có một chàng vịt(*) tốt như vậy bên cạnh, em còn…” Thẩm Tô Khê nói được nửa câu thì bất chợt ngậm miệng lại.
Giang Cẩn Châu cười như không cười: “Vịt?”
鸭: từ lóng chỉ trai bao
“……”
Thẩm Tô Khê chớp chớp mắt, chuyển sang đề tài khác vô cùng mượt mà: “Anh giận thì cứ nói thẳng ra, trốn vào phòng tắm làm gì?”
Giang Cẩn Châu nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói dường như mang ý vị tự giễu: “Em cảm thấy anh nổi giận với em được sao?”
Cho nên mới phải ủ rũ một mình thế này!
Thẩm Tô Khê mím môi, không nén được ý cười, tâm trạng lập tức trở nên thoải mái.
“Anh còn muốn tắm rửa tiếp không?” Cô hỏi.
Giang Cẩn Châu im lặng một lúc, sau đó ghé vào tai cô thì thầm: “Tự em cởi, hay là để anh?”
“Muốn anh làm.” Cô đưa tay đặt lên vai anh: “Ban nãy hầu hạ anh mệt rồi, bây giờ tới lượt em nghỉ ngơi.”
“……”
Giang Cẩn Châu hiển nhiên không từ chối yêu cầu của cô, anh nhanh chóng công thành đoạt đất.
Ý thần của Thẩm Tô Khê dần tan rã, chỉ có thể đón nhận động tác của anh.
Trên mặt gương mờ mịt hơi ẩm, dấu bàn tay của cô ấn lên rõ ràng.
Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Có lẽ cô sẽ không thể nhìn bệ rửa mặt bình thường như trước nữa.
Thậm chí chẳng thể nhìn thẳng gương.
–
Đêm xuống, giữa giấc mơ màng, Thẩm Tô Khê cảm nhận có ai thì thầm gì đó bên tai cô.
Cô chưa kịp nghe được gì đã ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy, Giang Cẩn Châu đã rời đi, chỉ để lại một tờ note đầu giường, dặn dò cô ăn uống cẩn thận.
Ăn xong bữa sáng do anh chuẩn bị, Thẩm Tô Khê nhận được một cuộc gọi từ số máy xa lạ.
Đối phương tuôn hàng ngàn chữ, nghe xong cô chỉ rút ra được 2 điểm mấu chốt.
Người này là người đại diện của “ING”.
“ING” muốn mời cô tham gia một chương trình lớn sắp tới.
“ING” là ngôi sao mới nổi trong giới thời trang, mấy năm gần đây phát triển rất tốt, mỗi show diễn đều tuyển chọn người mẫu rất khắt khe. Người mẫu nhỏ nhoi như cô đừng mơ có tư cách tham gia.
Cho nên chuyện tốt như này rớt trúng đầu cô nghe rất vô lý.
Ban đầu cô đương nhiên không tin. Sau một hồi nhờ người hỏi thăm, mới xác minh được người kia không phải kẻ lừa đảo.
Không ngờ danh tiếng của cô đã lan truyền tới tận Bắc thành.
Quả nhiên, vàng thật thì sẽ tỏa sáng.
Còn chưa kịp đắc ý được một phút, Tần Mật đã hất cho cô gáo nước lạnh: “Tao nhớ bên truyền thông của Giang thị cũng có hợp tác với ING.”
Tuy rằng Tần Mật không nói rõ, nhưng Thẩm Tô Khê hoàn toàn nghe ra được ý tứ “Cửa sau của mày thật rộng mở”.
“……”
Buổi diễn của “ING” được tổ chức hai ngày sau.
Thẩm Tô Khê thuận lợi hoàn thành phần của mình, lúc cô tháo trang sức ở phòng thay đồ, đột nhiên có người gọi cô lại.
“Thẩm Tô Khê?”
Cô quay người nhìn sang, người nọ có vẻ cũng là người mẫu, dáng người cao gầy, trang điểm tinh xảo.
Cô thật sự không nhận ra là ai, người kia nói thêm: “Tôi là Trương Tâm Hàm.”
Thẩm Tô Khê thấy hơi quen quen, nhưng nghĩ mãi chẳng ra được gì.
Thấy bộ dạng mơ màng của cô, Trương Tâm Hàm cười chế giễu: “Cậu quên hết bạn học cấp III thật rồi à.”
Thẩm Tô Khê ngẩn người, sượng sùng nói: “Đã lâu không gặp.”
Trương Tâm Hàm vờ như không nghe ra xa cách trong giọng nói của cô: “Trước đây không lâu nghe Diệp Tuyết nói cậu về Bắc thành rồi, không ngờ trùng hợp như vậy, gặp được cậu ở đây.”
Thẩm Tô Khê chỉ lịch sự đáp một tiếng.
Trương Tâm Hàm tự nhiên chuyển đề tài: “Cậu không tới họp lớp tuần sau thật sao?”
Lời này rất có ý vị.
Thẩm Tô Khê vừa nghe liền phản ứng lại: “Ai nói tôi không đến?”
Trương Tâm Hàm lộ ra dáng vẻ “Quả nhiên là thế”, rồi nói: “Diệp Tuyết nhắn trong nhóm chat lớp như vậy, nói rằng thứ sáu tuần trước gặp được cậu ngoài đường, hỏi thì cậu bảo không đến.”
“……”
“Xem ra là cô ta nói dối.” Trương Tâm Hàm cười nói: “Cậu có thời gian thì mở nhóm chat lớp lên xem đi, mọi người đặc biệt nhớ cậu đó.”
Thẩm Tô Khê yên lặng “tiêu hóa” đống tin tức mới mẻ này, rồi cô hỏi: “Vì sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?”
Cô cũng không phải đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra người này đang từng bước khơi mào lên mâu thuẫn giữa cô và Diệp Tuyết.
Trương Tâm Hàm thẳng thắn thừa nhận: “Nói thật tôi cũng chẳng ưa gì cậu, nhưng so ra thì tôi ghét cô ả Diệp Tuyết kia hơn, hèn hạ rẻ tiền, người khác khen cô ta hai câu, cô ta thật sự coi mình là tiên nữ giáng trần.”
Lời của Trương Tâm Hàm không hề che giấu ác ý, Thẩm Tô Khê không nhịn được mà bất giác ngừng lại.
“Nhưng mà, cậu có cho rằng đám chim sẻ vây quanh Diệp Tuyết thật lòng thật dạ không? Bọn họ thực chất cũng giống như tôi thôi, không ưa thích cô ta, chẳng qua chỉ ghét cậu nhiều hơn.”
“Bởi vì những lời đồn đãi đó sao?”
“Sao có thể? Những lời đồn đó chỉ chiếm một phần nhỏ thôi. Quan trọng nhất là bởi vì bọn họ thua kém cậu.” Trương Tâm Hàm nhìn cô, nói: “Nó là một thứ ghen ghét bản năng.”
–
Sau khi Trương Tâm Hàm rời đi, Thẩm Tô Khê cầm điện thoại ngồi yên một lúc lâu.
Mãi đến khi ngón tay tê rần, cô mới mở QQ lên.
Tài khoản này thật ra cô vẫn luôn sử dụng, cô chỉ ẩn đi trạng thái hoạt động.
Cô cũng chặn tất cả các tin nhắn trong nhóm chat.
Hôm nay là lần đầu tiên cô mở lên xem.
Chờ đến khi cô đọc xong hết, sắc trời đã trở nên tối sầm.
Đèn phòng thay đồ không biết bị ai bật lên, ánh sáng rọi vào mắt cô đau rát.
Cô nhắn trả lời trực tiếp vào hai tin nhắn.
“Sợ gì chứ. Mấy năm rồi, cái nhóm này nói không chừng đã sớm bị cậu ta ném sang một bên.”
– – “Chưa ném, người cũng còn sống.”
Nhóm chat luôn sôi động giống như bị đông lạnh, lúc này không một ai nhắn gì.
Thẩm Tô Khê cười nhạt, sau đó trả lời tin nhắn kia của Diệp Tuyết.
“Hôm nay mình gặp được Tô Khê ở trên đường, có vẻ cậu ấy không muốn tụ họp với chúng ta lắm.”
– – “Gặp trong mơ hả?”
Thẩm Tô Khê: “Ai nói tôi không đến họp lớp?”
Thẩm Tô Khê: “Tôi đặc biệt nhớ các cậu đó.”