Vừa nghe nói cô lại là em gái của Lục Trăn, đám con trai căm giận bất bình này đờ người ra chỉ trong khoảnh khắc.
Đệt! Thẩm Quát rốt cuộc là vận may gì vậy! Có bạn gái xinh đẹp lại có tiền như vậy!
…
Thẩm Quát nhận điện thoại của giáo viên hướng dẫn, thúc giục anh mấy ngày nay phải đóng học phí, học phí năm học này của anh đã trì hoãn hơn nửa học kỳ rồi, đa số bạn học trong lớp đã đóng học phí, cũng chỉ còn mỗi anh.
Thẩm Quát tiện thể hỏi đến liệu khoản vay sinh viên đã được phê duyệt hay chưa.
“Khoản vay sinh viên không nhanh như vậy, học kỳ đầu tiên em không vay cho nên bên ngân hàng còn phải xét duyệt, bình thường mà nói thì học kỳ tiếp theo mới có thể cho vay.”
“Vậy… có thể chờ vay được rồi mới đóng học phí không?”
“Chuyện này không thể được, nếu em không đóng học phí thì không thể hoàn thành đăng ký học kỳ, đến lúc đó em có thể không được tham gia thi cuối kỳ.”
Thẩm Quát im lặng.
Giáo viên hướng dẫn thấy anh quả thật khó khăn, thế là lại khuyên nhủ: “Cho nên bảo em viết một tờ đơn xin phúc lợi sinh viên nghèo khó đi, em cũng hợp tư cách, chỉ là học kỳ trước trượt tín chỉ, thành tích có chút vấn đề, đến lúc đó để ban cán bộ bỏ phiếu đi, hẳn là không có vấn đề.”
“Không cần, em không cần cái đó.”
“Em nói em xem, em cứng rắn chống đỡ cái gì, tình hình nhà mình như vậy, có mặt mũi gì mà không hạ xuống được.”
Thẩm Quát nhìn thấy Lục Yên chắp tay sau lưng đứng dưới bóng râm của cây nhãn thơm, xa xa vẫy tay với anh, ý cười đầy mặt.
“Thầy ơi, em cúp máy trước, học phí em sẽ nghĩ cách.”
Thẩm Quát nói xong thì cúp máy, chạy về phía cô.
Lục Yên mặc một chiếc áo lụa trắng tay dài sạch sẽ phối với một chiếc váy basic kẻ caro đáng yêu, che khuất đầu gối.
Thẩm Quát hỏi cô: “Vào thu rồi còn mặc váy, không lạnh?”
“Ơ kìa…”
Lục Yên nói: “Em mặc váy phản ứng đầu tiên của anh lại là em có thể lạnh hay không.”
Thẩm Quát cười nhạt một tiếng: “Vậy anh nên có phản ứng gì.”
“Đồ ngốc!” Lục Yên nhón chân vỗ vỗ đầu anh: “Phản ứng đầu tiên của anh nên là hôm nay em thật là xinh đẹp.”
Thẩm Quát nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay, nghe lời nói: “Hôm nay em thật là xinh đẹp.”
“Không có một chút thành ý nào!”
Anh nén ý cười, lúc nhìn về phía cô, khóe mắt đều tràn đầy dịu dàng.
Hai người sóng vai đi trong sân trường lá thu vàng tung bay, Lục Yên theo bản năng đưa tay dắt ngón tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Anh không lên tiếng, giữa hai lông mày thu lại toàn bộ sự nhạy bén và sắc sảo.
Thế là cô yên lòng dắt anh, tiếp tục bước đi.
Còn sợ Thẩm Quát không muốn công khai đây.
Cô biết con trai có đôi khi không quá thích bị người khác biết mình có bạn gái, nhất là lần trước gặp được Dương Yến, thái độ Dương Yến kinh ngạc như thế càng làm cho Lục Yên cảm thấy, sau khi công khai sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và quan hệ của anh.
Xung quanh thỉnh thoảng sẽ có bạn học ghé mắt nhìn về phía bọn họ… Lục Yên dắt anh một hồi thì buông lỏng ra.
Thẩm Quát cúi đầu nhìn cô, thấy cô cố ý kéo ra một khoảng cách với mình, tay đan vào nhau đặt trước người, vẻ mặt còn rất cẩn thận.
Cô ở bên cạnh anh vẫn luôn hết sức nơm nớp lo sợ.
Trong quá trình Lục Yên ở bên cạnh anh luôn luôn cố tình hoặc vô ý… hùa theo anh làm anh vui lòng, lấy anh làm trung tâm, mọi thứ đều vì anh mà suy nghĩ.
Thẩm Quát biết đây là vì sao.
Cô vẫn là lòng tràn đầy tội lỗi, vì bố rời đi, cũng vì sự tổn thương mà Lục gia mang đến cho anh…
Đây là chuyện Thẩm Quát không muốn nhìn thấy nhất, nhưng anh không thể nói.
Có một số việc, tốt nhất đừng nói thẳng ra.
Thẩm Quát chủ động dắt tay cô, đưa toàn bộ bàn tay nhỏ của cô vào trong lòng bàn tay.
Bàn tay ấm áp hơi thô ráp, đầu ngón tay dường như mang theo vết chai, nhưng mà lòng bàn tay cũng rất mềm mại.
Gương mặt Lục Yên bắt đầu nóng lên.
Thật ra khoảng thời gian hai người ở bên nhau không tính là ngắn, nhưng được anh dắt tay cô vẫn sẽ cảm thấy đỏ mặt tim đập rộn lên.
“Anh không ngại bị người khác biết có bạn gái sao.” Lục Yên cẩn thận hỏi anh.
“Nếu đại minh tinh không để ý, anh đương nhiên không ngại.”
“Hở???”
Thẩm Quát lấy tạp chí từ trong cặp ra, giơ lên.
“A a a! Đừng xem!” Lục Yên nhảy dựng lên cướp lấy tạp chí, giấu sau lưng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng không thôi: “Anh đừng xem tấm hình đó!”
Rất ra vẻ.
Thẩm Quát ấm áp cười cười: “Có cái gì mà ngượng.”
Có mấy chàng trai chạm mặt bọn họ, đều là bạn học cùng lớp của Thẩm Quát, bọn họ trông thấy Lục Yên, vẻ mặt trở nên có chút ý tứ sâu xa.
Thậm chí sau khi bọn họ đi qua còn quay đầu nhìn cô rất lâu rất lâu.
Chuyện Thẩm Quát có bạn gái người mẫu minh tinh gần như đã truyền khắp đại học Q, mà từ đó về sau Thẩm Quát không còn nhận được thư tình của con gái tỏ tình anh nữa.
Đám con trai hận Thẩm Quát đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ cũng muốn tìm một cô bạn gái ở đại học bên cạnh, đáng tiếc những cô gái xinh đẹp kia ở đại học bên cạnh mắt cao hơn đầu, đâu có để ý đến con trai lý công lôi thôi lếch thếch như bọn họ.
“Bạn học của anh đều biết rồi?”
“Ừm.”
“Vậy bọn họ có chê cười anh không.” Lục Yên thấp thỏm nói: “Chắc chắn là rất mất mặt nhỉ.”
Bàn tay Thẩm Quát rơi lên trên trán cô, đè một cái, sau đó đến gần nhìn thẳng vào cô, nén xuống giọng nói vô cùng có sức hấp dẫn:”Lục Yên, rốt cuộc em có hiểu lầm gì với khuôn mặt xinh đẹp của mình vậy.”
“Sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh là… đang khen cô đẹp sao?
Lỗ tai Lục Yên đều đỏ thấu rồi.
“Người khác đều rất hâm mộ anh, cho nên xin em đừng cảm thấy… ở bên cạnh anh là phải lựa ý hùa theo anh, biết không?”
Lục Yên kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh dùng sức nắm chặt tay cô đặt ở vị trí ngực của mình, nghiêm túc nói: “Lục Yên thích Thẩm Quát là Thẩm Quát kiếm lời rồi.”
Thật ra Lục Yên vẫn đang xoắn xuýt, làm sao để nói câu đó ra khỏi miệng, nếu Thẩm Quát đã nói là anh kiếm lời rồi thì Lục Yên dứt khoát kéo anh đến dưới núi đá trong vườn hoa không người, lấy một tấm thẻ ngân hàng trong cặp ra, đưa tới bên tay anh.
“Nếu anh đã nói anh kiếm lời rồi, vậy thì… kiếm nhiều thêm một chút đi.”
Thẩm Quát nhìn thấy tấm thẻ kia, bỗng nhiên buông lỏng tay cô ra, lui về sau mấy bước: “Có ý gì?”
Lục Yên rất căng thẳng, thật sự thật sự rất căng thẳng, tay cầm thẻ cũng đang run rẩy, cô vội vàng hấp tấp nói: “Đây là em kiếm được, chính là…. Em suy nghĩ rất nhiều cách, lén lút chuyển tiền vào trong thẻ của anh, làm bộ như người khác chuyển tiền nhầm, hoặc là, hoặc là trực tiếp giúp anh đóng học phí, thế nhưng anh thông minh lại hiếu thắng như vậy, em làm những việc này có thể ngược lại sẽ biến khéo thành vụng, hơn nữa em cảm thấy, giữa chúng ta đã tốt như vậy rồi, hẳn là phải thẳng thắn với nhau, cho nên em quyết định tự tay đưa nó cho anh…”
Cô nhóc hăng hái nói ra nhiều như vậy, hô hấp cũng có chút không thở được, sau khi nói xong thì hít vào một hơi thật dài: “Anh đừng tức giận, trước hết nghe em giải thích, bây giờ anh có chút khó khăn, để cho em giúp anh, nhưng anh sẽ không luôn như vậy đúng không, coi như em cho anh mượn, sau này anh trả cho em, trả cho em nhiều hơn được không?”
Đôi con ngươi đen nhánh kia của Thẩm Quát ngắm nhìn cô, từ đầu đến cuối không nói một lời, kiên nhẫn nghe cô giải thích xong tất cả.
Tấm thẻ kia, hai tay cô nắm thật chặt đặt ở trước ngực.
“Ký bao nhiêu năm?”
Lục Yên không ngờ tới câu nói đầu tiên của anh lại là hỏi cái này, tinh thần lung lay: “A.”
Anh lật tạp chí ra, chỉ vào nhãn hiệu Parto phía dưới ảnh chụp hỏi cô: “Em ký làm đại ngôn cho nhãn hiệu này đúng không, ký bao nhiêu năm?”
“Anh… anh cũng biết cái này!”
“Anh từng nghe, ký kết đại ngôn, nhất là người mới, sẽ không chỉ ký lần một lần hai, hẳn là chia ra dài hạn và ngắn hạn, em ký bao lâu?”
Lục Yên biết không gạt được anh, thấp giọng thành thật khai báo: “Ba năm.”
Lục Yên thấy ánh mắt anh trở nên tĩnh mịch, vội vàng giải thích: “Anh không biết đâu, trường của em có rất nhiều cô gái hâm mộ em.” Cô ra vẻ thoải mái mà nở nụ cười: “Thật đó thật đó, bọn họ muốn lấy được đại ngôn này cũng không có cách, người ta chỉ muốn em thôi.”
“Nhưng đây không phải là việc em muốn làm, đúng không?”
Thẩm Quát quả nhiên là người hiểu rõ cô nhất.
“Thẩm Quát, cho tới nay đều là anh vì em mà suy nghĩ.” Lục Yên nắm tay anh, nhét thẻ ngân hàng vào lòng bàn tay Thẩm Quát, sau đó đè đầu ngón tay của anh lại, để anh nắm thật chặt: “Anh có thể không nhận của người khác, nhưng em không phải là người khác, em cũng muốn làm chút gì đó cho anh.”
Thẩm Quát lặng yên hồi lâu, cuối cùng cất thẻ ngân hàng vào cặp.
“Anh nhận.” Giọng anh hơi khàn, trầm giọng nói: “Lục Yên, cảm ơn em.”
Cảm ơn em vì anh mà làm những việc này, cảm ơn em hao tâm tốn sức…. bảo vệ lòng tự trọng đáng thương của anh.
“Không cảm ơn không cảm ơn, phải trả, sau này kiếm được tiền rồi anh phải trả em gấp đôi.”
Lục Yên nặng nề thở phào nhẹ nhõm, tâm tình căng thẳng bị quét sạch sành sanh, trên mặt cô lại phủ lên nụ cười nhẹ nhõm: “Vậy anh… có muốn hôn em một cái không.”
Thẩm Quát cũng cười, đẩy cô một cái, gương mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng: “Làm sao lại có người như em vậy.”
“Em làm sao.”
“Cho anh tiền, sao đó lập tức bảo anh hôn em, chuyện này có chút kỳ lạ.”
“Vậy… vậy đợi một lúc nữa đi?”
Thẩm Quát dùng lực xoa xoa đầu cô, hơi có chút bất đắc dĩ, ôm cô vào lòng, hôn một cái lên gương mặt non mềm của cô giống như chuồn chuồn lướt nước.
Lục Yên bất mãn: “Chỉ như vậy à.”
“Em còn muốn thế nào.”
“Ở đây.” Cô chỉ chỉ môi mình, dẩu môi lên: “Hôn ở đây.”
Thẩm Quát quay đầu quan sát xung quanh.
“Không có người! Em nhìn rồi.”
Anh bất đắc dĩ dùng mũi cọ vào cánh mũi cô, dịu dàng nói: “Lục Yên, em rất muốn anh sao.”
“Hửm?”
Lục Yên mở to mắt, va vào ánh mắt sáng rực của anh, chứa “cảm xúc” không hề che giấu.
“Em… muốn anh sao?” Anh lặp lại lần nữa.
Lục Yên cuối cùng nghe hiểu chữ “Muốn” kia của anh rốt cuộc là muốn cái gì!
Trong nháy mắt, gương mặt nóng đỏ, đỏ như bàn ủi: “Mới… mới không có đâu!”
Thẩm Quát nhắm mắt, ngậm lấy môi dưới của cô, chặn lời giải thích của cô.
Lông mi dài nhẹ nhàng đảo qua gương mặt cô, anh đè sau gáy cô lại, sau đó làm sâu hơn nụ hôn này.
Cái hôn này hàm chứa “Ý vị đặc biệt”.