Vân Khinh nhìn cái thứ nhỏ bé kia bị đánh bay kia, nét mặt cũng hơi biến sắc. Cô nhanh nhẹn tháo giày và tất trên bàn chân ra, gan bàn chân trắng như bạch ngọc giờ có một vết thương nhỏ màu đỏ, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành màu đen, có máu đen đang từ từ rỉ ra.
“Chết tiệt thật!” Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy lập tức đặt Vân Khinh ngồi xuống đất, kiếm sắc trong tay khẽ vung, mũi kiếm khoét miệng vết thương nhỏ xíu kia. Tay còn lại dùng lực bóp mạnh, máu đen liền phun ra thành dòng chảy lên bãi cỏ xanh biếc, thấm vào lòng đất, bốc mùi tanh hôi.
“Để ta, chàng mau xem chân chàng thế nào!” Vân Khinh thấy thế vội đẩy Độc Cô Tuyệt một cái trầm giọng nói.
Độc Cô Tuyệt khẽ liếc Vân Khinh, thấy máu chảy ra từ bàn chân cô đã không còn màu đen mà đã trở lại màu đỏ cũng tạm buông tay.
Vân Khinh thấy loại độc này bị ép ra đơn giản như thế, xem ra không quá nghiêm trọng, bèn vươn tay kéo lấy bàn chân trần của Độc Cô Tuyệt bắt chước hắn nặn máu độc ra. Có điều mũi kiếm rạch một nhát chỉ khiến vết thương chảy ra vài giọt máu đen rồi ngừng chảy, Vân Khinh gắng sức bóp mạnh tới thế nào cũng vẫn y nguyên khiến cô không khỏi sửng sốt.
“Không chết được. Đi thôi, hôm nay nhất định phải vào tới dãy Phỉ Thúy.” Mặt Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không có biểu tình gì, vẫn bình tĩnh lạnh lùng đáng sợ. Hắn kéo Vân Khinh lên rồi vận công dùng kiếm phong quét về phía trước mặt, chân cũng cất bước đi tới.
Trong không gian những tiếng leng keng vang lên không ngớt. Trên mặt đất cắm chi chít cơ man là những cái đinh nhỏ màu bạc nhọn hoắt chỉ lộ ra một đầu nhỏ xíu. Nếu không ngồi thụp xuống nhìn kỹ e là khó lòng phát hiện ra mặt đất lại có thứ này, thế nên tinh tế tỉ mỉ như Độc Cô Tuyệt cũng không tài nào nhìn ra từ phía bên kia sông là bãi cỏ bên này cắm đầy đinh độc.
Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt tóm lấy chạy nhanh về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn khi nãy vài phần như thể hắn vô cùng vội vã khẩn thiết phải vào trong núi Phỉ Thúy. Bị hắn kéo đi như thế, cô lại biến sắc. Chân Độc Cô Tuyệt không nặn được ra máu độc, chứng tỏ đó không phải thứ độc bình thường ép một cái là ra mà là kịch độc. Chết tiệt thật, nếu chúng đã muốn lấy mạng hắn, sao lại có thể dùng thứ độc đơn giản chứ.
Có điều tại sao với cô máu độc lại có thể dễ dàng nặn ra, ngay cả nếu Độc Cô Tuyệt trúng độc sớm hơn một bước cũng không thể như vậy được. Tại sao nhỉ?
Vân Khinh đi được hai bước, trong óc bỗng lóe lên một suy nghĩ. Cô đột ngột tóm lấy Độc Cô Tuyệt, nét mặt đầy sửng sốt ngạc nhiên nhìn hắn. “Ngày hôm đó chàng bắt ta nuốt cái gì?”
Khi cô gặp hắn lần đầu tiên, Độc Cô Tuyệt từng mớm cho cô thứ gì đó, tuy bảo là độc dược nhưng cho tới giờ chưa từng phát tác. Vậy rốt cục đó là cái gì?”
“Độc Cô Tuyệt ta đời nào có thể tự sát?” Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không chần chừ mà lạnh lùng kiêu ngạo trả lời, chân vẫn không ngừng bước chạy nhanh về phía trước.
Đùng, Vân Khinh chỉ thấy đầu mình bỗng chốc nổ tung. Ý của hắn là, Độc Cô Tuyệt hắn không cần tự sát. Nếu vậy hắn sẽ không mang theo độc dược. Xét vị trí bí ẩn ở ngay hàm răng khi ấy, nếu không phải dùng để tự sát, nghĩa là thứ dùng để cứu mạng. Đó vốn không phải là độc dược gì cả, mà là giải dược, giải dược trân quý nhất trên đời.
Hắn đã lừa cô. Bởi vì khi ấy không có thứ gì khác để kiềm chế cô nên dùng giải dược tốt như thế giả coi như độc dược. Cái gã này…
Cô nhìn gương mặt nghiêng một bên của hắn đầy chăm chú. Lạnh lùng cứng rắn, kiên cường kiêu ngạo, bướng bình cứng đầu, nhưng vẫn chưa từng dùng thủ đoạn độc ác với cô, vẫn chưa từng hại cô.
Chút vướng mắc cuối cùng trong lòng cũng đã tan thành mây khói. Con người này ngay cả khi có đối xử độc ác tàn nhẫn với người khác, đối với cô vẫn không .
“Nghỉ ngơi chốc lát, thoa ít thuốc để kiềm chế độc tính, chàng cũng có thể chống đỡ lâu thêm một chút.” Cất giọng nhẹ nhàng trong trẻo, không phải để hỏi ý mà là để quyết định.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy sửng sốt. Hắn còn chưa kịp phản ứng, Vân Khinh đã kéo hắn không cho bước tiếp rồi ấn hắn ngồi xuống đất, còn mình quay người đi hái thuốc.
“Quay lại ngay cho ta. Thời gian không còn nhiều nữa.” Độc tính mạnh thật nhưng hắn đã sớm nếm thử không biết bao nhiêu là độc dược, cơ thể cũng nhờ đó có kháng thể nên trước mắt hẳn chưa thành vấn đề. Họ không dư thời gian để ngồi chữa bệnh, có gì cứ phải chờ đưa được Vân Khinh vào trong dãy Phỉ Thúy gọi muôn thú tới rồi mới có thể yên tâm.
Vân Khinh không quay lại, càng lúc càng đi xa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vọng lại. “Chàng chỉ cần động đậy một bước, từ giờ ta sẽ không để ý đến chàng nữa.”
Độc Cô Tuyệt vừa nghe đã nản hết cả người, dùng chính mình để uy hiếp hắn nữa chứ. Chết tiệt thật, cô nàng nói được đảm bảo làm được. Thế nên tuy là hắn giận đến mặt mũi tái mét, nắm tay vo lại nện thật mạnh lên mặt đất, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên không đứng lên đuổi theo.
Chỉ trong chốc lát, Vân Khinh đã quay lại với một nắm cỏ thuốc. Đối mặt với ánh mắt bừng bừng lửa giận của Độc Cô Tuyệt, cô không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vò nát mớ cỏ bôi lên vết thương màu đen đang từ từ lan rộng kia, lại xé áo trong của mình ra làm gạc mà băng bó chặt lại.
“Ăn cái này đi.” Cô chìa ra một chiếc rễ cỏ màu vàng nhỏ, đầu ngẩng lên nhìn Độc Cô Tuyệt đang trợn mắt giận dữ nhìn mình.
Độc Cô Tuyệt giận thì có giận nhưng vẫn biết là hay là dở. Vân Khinh làm mọi việc đều vì lo nghĩ cho hắn đó mà, thế nên tuy hắn vẫn trừng mắt với cô nhưng đồng thời vẫn cầm lấy cái rễ cỏ nọ, nhai nhai vài cái rồi nuốt chửng.
“Đi thôi.” Ăn miếng rễ cỏ không hiểu có tác dụng gì xong, Độc Cô Tuyệt nhảy dựng lên kéo Vân Khinh đi trước. Cô cũng mặc cho hắn kéo. Có điều mới đi được vài bước, bỗng dưng cả người hắn nổi cơn run lẩy bẩy, thoáng chốc không đứng vững nổi phải dựa vào vai của Vân Khinh. Đầu hắn bắt đầu quay cuồng kinh khủng. Độc Cô Tuyệt thoáng sững sở rồi ngước mắt nhìn Vân Khinh.
“Nàng cho ta ăn cái gì thế?” Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô. Nếu không phải hắn đang phải dựa vào Vân Khinh mới miễn cưỡng đứng vững, làm gì có chuyện hắn chỉ làm cóvậy.
“Chàng ngủ một lát đi.” Vân Khinh nhè nhẹ vuốt ve gò má của hắn, môi cong lên nở một nụ cười thật dịu dàng mềm mại.
“Nàng…” Đôi mắt Độc Cô Tuyệt thoáng chốc trợn trừng thật lớn, rồi mệt mỏi khép lại, cả người ngã gục dựa vào lòng Vân Khinh.
Vân Khinh nhìn chàng trai đang ngủ trong lòng mình, khẽ khàng thở dài một tiếng. Cái gã này cứng đầu tới mức chẳng hề đáng yêu chút nào, hắn biết rõ nếu vận công quét sạch mớ đinh có độc kia, chất độc sẽ càng lan tỏa nhanh chóng trong mạch máu khiến hắn sẽ trúng độc nặng hơn nhưng lại vẫn chẳng hề bận tâm. Con người này… lúc nào cũng cứng cỏi muốn bảo vệ cô, không cho cô động tay làm gì cả, thật khiến cô không thể không mềm lòng.
Vân Khinh cúi người cố hết sức cõng Độc Cô Tuyệt trên lưng rồi dùng khinh công chạy nhanh về phía dãy núi Phỉ Thúy mà không thèm quan tâm đến đinh độc rải dưới chân. Cô không có công lực như hắn, nếu muốn tìm từng cái một nhổ đi không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian. Trong người cô đã có sẵn thuốc giải độc, nên là cần gì e sợ chút đau đớn nọ. Hơn nữa cô muốn đi nhanh một chút. Cỏ Vân La tuy ăn vào có thể khiến người khác hôn mê, nhưng Độc Cô Tuyệt vốn quá mức dũng mãnh, đoán chừng rễ cỏ Vân La này bình thường có công hiệu một ngày một đêm thì đối với hắn chỉ may ra dùng được nửa ngày. Trước khi hắn tỉnh lại, cô nhất định phải tới được dãy núi Phỉ Thúy.
Máu tươi cứ nhỏ từng giọt lại từng giọt trên thảm cỏ, chốc chốc lại thấy một vết trải dài trên đường. Dần dần màu đỏ tươi hóa thành màu đen, ánh tà dương ảm đạm chiếu lên những vệt màu ấy khiến người khác không khỏi run rẩy trong lòng.
Tà tà bóng ngả về tây, vạn vật khắp thế gian đều trải bóng dài thượt dưới đất. Đằng xa hắt bóng một dáng người thon nhỏ yếu ớt cõng trên lưng một dáng người khác. Từng bước, từng bước một, cặm cụi xa dần, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa, hai dáng người dần khuất dạng, chỉ còn thấy chiếc bóng càng lúc càng đổ dài trên mặt đất.
Đêm, lặng lẽ ùa tới không hề báo trước, thay thế ánh mặt trời rực rỡ tươi sáng bằng bóng tối u ám phủ lên khắp chốn. Vầng trăng tròn vành vạnh treo lúc lỉu đầu ngọn cây, rải những vệt sáng vàng óng ả mát rượi trong lành xuống thế gian. Gió núi từng cơn ùa tới khiến không gian dần trở nên lạnh lẽo. Đêm đã thật sự đến gần.
Đã gần tới dãy Phỉ Thúy, giờ ngẩng lên cô đã có thể nhìn thấy trùng trùng điệp điệp những ngọn núi thuộc dãy Phỉ Thúy trước mắt. Vân Khinh thấy vậy khẽ cười một tiếng. Dưới chân cô cũng đã sớm chỉ còn là mặt đất bình thường. Thực không biết Hoàng tuyền Thiết vệ đã bỏ ra bao nhiêu công sức mà có thể cắm chi chít độc đinh suốt mấy chục dặm liên tục. Có điều càng tới gần dãy Phỉ Thúy càng thưa thớt đinh, chắc hẳn chúng cho rằng họ không thể đi xa tới thế cũng nên.
Dưới chân cô đã tê dại không còn cảm giác gì cả, cô chỉ có thể cõng Độc Cô Tuyệt và dựa vào quán tính mà bước chân đi. Tuy trong máu cô đã có giải dược, nhưng xem chừng cũng phải nằm trên giường nghỉ vài ngày may ra mới hồi phục được. Vân Khinh bất giác nhếch khóe môi lên. Gã họ Độc Cô nọ mà tỉnh lại không hiểu sẽ cáu tiết với cô tới thế nào đây.
Còn đang nghĩ đến tính khí rõ là xấu của hắn, đôi cánh tay của kẻ trong ý nghĩ cô nãy giờ vẫn buông thõng trước ngực bỗng nhiên động đậy, rồi quặc chặt lấy cổ họng cô, sức ôm thật mạnh ấy gần như khiến cô ngạt thở. Độc Cô Tuyệt đã tỉnh lại, khoảng thời gian hôn mê là nửa ngày mà cô dự đoán cũng không đạt tới, thậm chí còn chưa được hai canh giờ.
“Làm vậy ta không thở nổi.” Vân Khinh đứng lại, cười khổ nói.
“Chết tiệt, nàng là cái đồ chết tiệt!” Kẻ trên lưng cô khẽ thả lỏng vòng tay, nhưng lại hạ xuống ôm chặt lấy người cô, rồi cạ hàm răng sắc của mình lên cổ chỗ mạch máu đang đập, như thể hắn chỉ chực chỉ ước gì có thể cắm phập hai hàng răng nhọn vào đó. Ấy thế nhưng hắn không làm thế, chỉ cọ răng lên làn da ở cổ, cùng đôi cánh tay ôm siết như muốn bóp nát cơ thể người con gái trong tay.
“Chàng nặng quá.”
Ba chữ vừa thốt ra, Độc Cô Tuyệt đã lộn nhào qua đầu Vân Khinh rồi thuận tay vòng xuống ôm ngang lấy cô bế lên, một chân quỳ xuống đỡ lấy cơ thể cô, một tay duỗi ra tóm lấy đôi chân đang dựa trên chân hắn để kiểm tra thương tích.
“Đừng nhìn, đi nhanh đi, sắp tới nơi rồi.” Vân Khinh thò tay giữ hắn lại, thản nhiên nói.
Độc Cô Tuyệt lật bàn tay lại nắm chặt lấy tay cô. Trong bóng đêm đen kịt không cách nào nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng cô vẫn có thể thấy đôi mắt rực rỡ một làn ánh sáng không lời nào tả xiết, xót xa, hạnh phúc, giận dữ, yêu mến, cảm động, tất cả những tình cảm ấy như thể đều lồ lộ trong đôi mắt đen huyền kia.
“Sau này nếu còn xảy ra sự việc như hôm nay nữa, đừng trách ta không nương tay với nàng. Nàng là người của ta phải do ta bảo vệ. Nàng còn dám tự tiện làm bừa một lần nữa, cứ chờ xem ta xử lý nàng thế nào.” Giọng nói lạnh lẽo âm hàn nhưng lại vô cùng cứng rắn ngang tàng vang lên, xen lẫn sự yêu thương nồng nàn.
Vân Khinh nghe vậy chỉ khẽ cười không nói gì. Cô biết chắc Độc Cô Tuyệt sẽ làm như thế nên mới quyết định cho hắn hôn mê mà.
Ôm xốc Vân Khinh lên rồi, Độc Cô Tuyệt không thèm kiểm tra đôi chân ngọc giờ chằng chịt thương tích kia nữa. Chẳng cần xem hắn cũng có thể đoán ra đôi bàn chân cô đang ra sao rồi, nên hắn chỉ có thể nắm chặt tay xoay người rời đi.
Không còn đinh độc, Độc Cô Tuyệt chỉ cần ôm Vân Khinh nên cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ dùng khinh công cũng được không cần vận nội công khiến khí huyết dâng lên, nên độc chất trong người cũng không phát triển nhanh như trước.
Đêm càng lúc càng sâu hơn, dãy núi Phỉ Thúy đã ở ngay trước mắt.
Toe toe toe toe… Đúng lúc ấy, bỗng một hồi kèn dài vang lên, vô vàn ngựa chiến hí dài, âm thanh rầm rộ vang tới trong đêm tối.
Độc Cô Tuyệt lập tức dưng lại. Đó là tiếng kèn của Hoàng tuyền Thiết vệ, là hiệu lệnh lục soát toàn diện, lại ở cự ly gần như thế.
Cộc cộc cộc cộc, tiếng vó ngựa bịt sắt rộ lên, từ xa tiến lại gần, không thèm che giấu, không thèm tiếp tục bày bố cạm bẫy cơ quan, dùng toàn lực bao vây bốn phương tám hướng, đi tắt đón đầu. Đuốc thắp sáng từng hàng rầm rộ dài ngoằn ngoèo rọi sáng một vùng khiến cả bốn phía rực sáng như ban ngày, vạn vật hiển hiện rõ rệt.
Độc Cô Tuyệt biến sắc mặt, ngẫm nghĩ nhanh chóng rồi đột ngột tung người nhảy lên đặt Vân Khinh lên một ngọn cây thật cao.
Tuy giờ đầu óc Vân Khinh đã mơ màng, vì độc dược nọ dù sao cũng có ảnh hưởng đôi chút, nhưng vừa cảm giác thấy hành động của hắn, cô lập tức vươn tay túm chặt lấy hắn khẽ hỏi. “Chàng làm gì?”
Độc Cô Tuyệt nắm thật chặt bàn tay cô, ghé môi sát vào tai cô thì thầm. “Ta đi dụ bọn chúng ra chỗ khác. Nàng ngoan ngoãn nằm đây chờ ta. Ta sẽ lập tức tới đón nàng.” Dứt lời hắn định rút tay ra.
Vân Khinh không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Độc Cô Tuyệt thấy thế, bổ tới ôm chặt lấy Vân Khinh rồi cúi người hôn thật mạnh lên môi cô, một nụ hôn nồng nàn đầy chiếm hữu, đầy ngang tàng bất khuất.
Vân Khinh chỉ khẽ động đậy mà không giãy dụa.
“Yên tâm, trên đời này không ai bắt được ta đâu. Nửa canh giờ nữa nhất định ta sẽ quay lại đón nàng.” Câu nói đầy ngạo mạn vừa dứt, hắn nở một nụ cười diễm lệ mị hoặc với cô rồi tung người nhảy xuống gốc cây, lại tung người vài cái đã đi xa.
Tiếng vó ngựa từ xa đang tiến lại gần bỗng dưng lại dời đi hướng về phía khác, ngựa phi dồn dập, hẳn chúng đã phát hiện ra Độc Cô Tuyệt.
Vân Khinh ngồi trong tán cây ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng rọi. Đôi chân cô đã sớm chết lặng không cách nào động đậy. Cô biết rõ trên người mình đầy máu, một khi Hoàng tuyền Thiết vệ tìm tới chắc chắn có khả năng phát hiện ra bọn họ. Hơn nữa giờ Độc Cô Tuyệt đang trúng độc, không còn được linh hoạt như ngày thường, nếu mang theo cô e là cả hai người đều bất lợi, đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Con người ấy, lúc nào cũng giữ lại ình những gì nguy hiểm nhất.
Dựa vào một chạc cây, tâm trí càng lúc càng mơ hồ, cô đang định véo lấy đùi mình một cái cho tỉnh táo thì bỗng thấy một bóng đen bỗng nhiên nhoáng lên lao vọt vào trong lòng mình.
Nhìn kỹ, là Điêu nhi.
Còn chưa kịp mừng rỡ vì Điêu nhi tìm đến, cô đã thấy Điêu nhi túm chặt áo cô kéo xuống dưới. Vân Khinh thấy vậy cúi xuống xem sao thì thấy dưới gốc cây, một mảng lông trắng đập vào mắt rất rõ ràng. Đó chính là Bạch Hổ vương (vua Hổ trắng).