– Được rồi, em yên tâm, anh sẽ giải quyết được.
Tiết Chính dùng ánh mắt đầy sự chiều chuộng, ông ta vỗ tay an ủi Lưu Liễu.
Lưu Liễu yếu ớt dựa hẳn vào người ông ta, hai người họ dáng vẻ âu âu yếm yếm với nhau, người ngoài đi ngang liếc nhìn còn phải cảm thán tình vợ chồng thật gắn kết.
Ai mà có nghĩ sâu xa rằng, bọn họ chỉ là kẻ trăng hoa màu mỡ cùng nhau. Cho dù Tiết Chính có quan hệ với Lưu Liễu trước mẹ của Tiết Nhiên Ly.
Thế nhưng lúc cưới mẹ Tiết Nhiên Ly về, ông ta cũng còn qua lại, đã thế còn thân mật với nhau nhiều lần hơn nữa cơ.
Tiết Chính canh thời gian phiên tòa vẫn chưa bắt đầu, ông ta đi tới chỗ ngồi đầu hàng của Tiết Nhiên Ly tìm cô:
– Con đi theo cha ra đây một chút, mẹ của con có thứ gửi cho con.
Tiết Nhiên Ly còn chẳng thèm nhìn đến mặt ông ta, thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, y hệt với Mã Thiệu Huy như đúc.
– Nhắc đến mẹ làm gì, chẳng phải bà ấy đang vui vẻ bên chồng mới sao? Hiện tại không còn liên hệ gì với tôi nữa.
Tiết Chính không cam lòng chịu thua:
– Sao con ăn nói vậy với mẹ con. Haiz, thôi đừng tranh cãi nữa, con theo cha ra đây đi, có việc gấp lắm. Cha đã hạ mình như thế, con sao có thể tàn nhẫn từ chối như vậy.
– Có gì thì nói ở đây luôn đi.
Lần này Tiết Nhiên Ly mới chịu ngước đến khuôn mặt già nua của cha mình. Chẳng hiểu vì sao, ánh mắt của ông ta mang đầy ý thù hằn với cô đến vậy?
Mã Thiệu Huy cố gắng ngăn cản hai người giáp mặt riêng với nhau. Anh lo lắng dự định đưa tay chặn ra. Nhưng tay còn chưa có kịp nhấc lên đã bị tiếng của Hà Viên kêu lại.
Trợ lý Hà Viên ghé sát tai Mã Thiệu Huy nói với câu, sắc mặt anh trở nên khó coi, cặp mặt sắc bén thiếu tình người.
Mã Thiệu Huy đắn đo không muốn đi, đầu ngập ngừng quay sang nhìn Tiết Nhiên Ly. Dường như cô hiểu ý, đầu gật nhẹ nói:
– Anh mau xử lý việc trước đi, em ngồi đây được rồi.
– Nhưng mà…
Anh liếc xéo Tiết Chính, ông ta chột dạ lảng tránh đi. Rõ ràng là con rể của mình, mà ông ta cảm giác yếu thế rất nhiều.
Đợi Mã Thiệu Huy đi khỏi chỗ ngồi. Tiết Chính vội thay thế vào, ông ta nắm lấy tay cô nhưng đã bị cô gạt ra.
Tay cô đặt lên bụng lớn, đứa bé đã dần phát triển đầy đủ hình người. Ánh mắt cô trở nên dịu dàng hẳn đi.
Tiết Chính nắm bắt thời cơ liền thở dài nói:
– Thật ra Nhu Nhu và con là chị em, con không thể nào bắt chị mình vào tù như thế được.
Thoáng qua tai hai chữ “Chị em”. Tiết Nhiên Ly ngưng đọng, tay xoa bụng cũng dừng hẳn nhịp, bản thân cô cảm giác chính mình lại rơi vào hố sâu của đời người thêm lần nữa.
Đời đã nhiều vực thẳm sâu tận, nay lại càng sâu hơn….
Cha của cô lại bắt đầu ăn nói hàm hồ rồi sao? Từ khi nào đã già đến mức nói chuyện lú lẫn vậy rồi? Còn nặng hơn cả bệnh già mà cô đang mắc phải nữa sao?
Tiết Nhiên Ly cười khổ ra tiếng, đôi mắt thay bằng sự đượm buồn đau đớn:
– Nếu là chị em thì đã sao? Kẻ ác thì phải nhận tội…
– Con làm thế thì còn ác hơn nữa, nhất định sẽ nhận quả báo!
Tiết Chính khó hiểu, vì sao Tiết Nhiên Ly lại bình tĩnh đến mức này? Con gái sống từ nhỏ nên ông rất rõ, cho dù chẳng phải ruột thịt của ông.
Tiết Nhiên Ly dù là người nghèo thì cô vẫn luôn năng nổ, thấy bất bình luôn đứng ra giải quyết. Nếu là khi xưa, nếu biết Bình Nhu là chị của cô, hẳn cô sẽ đứng bật dậy, tức giận gây gổ cùng ông ta.
Tiết Chính chấp nhận cãi nhau với cô đề giữ được sự tự do cho con gái ruột, ai mà nghĩ tới, Tiết Nhiên Ly chẳng thèm cáu gắt, đã vậy còn bình thản nói câu lạnh nhạt như vậy.
Tiết Nhiên Ly đã sắp đi hết đời người rồi, còn gì đau khổ hơn mà cô chưa trải qua chứ. Ban đầu Tiết Chính nói ra điều phi lý như thế, cô có chút giật mình, nhưng vừa đủ nhanh để thích nghi mọi thứ.
Đây dù sao cũng chỉ là điểm nhỏ tô đậm thêm cho cuộc đời đầy giông bão của cô mà thôi. Chẳng có chút xi nhê gì thay đổi cả đời cô được nữa.
Cũng buồn cười thay, Tiết Chính mang cái danh người nhà ra để che lấp đi tội lỗi đáng khinh của Bình Nhu. Tiết Nhiên Ly phì cười khi lắng nghe được câu chuyện hài hước.
Tiết Chính nhìn cô cười mà ngẫm nghĩ, lòng bàn tay đã sớm đổ mồ hôi ướt đẫm. Rốt cuộc ý của cô là sao đây?
Ông ta hận không thể mau chóng vạch đầu óc của Tiết Nhiên Ly ra, để xem rốt cuộc cô có đồng ý hay là không?