Tất cả bọn chúng đều đồng loạt cầm súng chĩa ra cửa.
Bọn chúng ít người, chắc chắn không có đủ đạn, nhưng trong tay bọn chúng có con bài tẩy là Vương Tuyết Băng.
Nhìn thấy Vương Tuyết Băng còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm đã bị bọn chúng vác trên vai.
Sau khi rời khỏi bệnh viện lại bị di chuyển như vậy, không biết có chịu đựng được không, Tiểu Bạch ( Tạ Lam Bạch ) và cả đám người Bạch Ưng đều phẫn nộ lạnh lùng nhìn bọn chúng, chĩa khẩu súng trong tay vào gáy tên đang vác Vương Tuyết Băng.
” Cảnh sát Itali và thành viên của cả hai căn cứ Tuyết Ưng và Thần Chết đã bao vây toàn bộ khách sạn. Nếu không muốn mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn thì lập tức thả người ra.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đứng sau Bạch Ưng vang lên: ” Cho các người ba mươi giây cuối cùng. “
Tên cầm đầu đang vác Vương Tuyết Băng trên vai cười khẩy, quay đầu ra hướng ban công. Không ngờ gã nhìn thấy đội cứu trợ của Itali đã có mặt ở bên dưới từ bao giờ.
Dưới mặt đất đã chồng một lớp đệm to dày, cao đến hai tầng lầu. Kể cả gã có dọa quăng người phụ nữ này xuống để uy hiếp thì cũng không có chút cơ hội mong manh nào.
Mà bây giờ bọn chúng có nhảy xuống, dù không chết thì cũng lập tức bị những người đang bao vây bên dưới khống chế.
Đám người này hoảng hốt, vô cùng bất ngờ.
Bọn chúng đi theo Dương Tử lăn lộn đã lâu trên chiến trường ở nhiều quốc gia, nhưng đội cứu nạn của các quốc gia kia không bao giờ đến cứu kịp thời được như vậy.
Bọn chúng hoàn toàn lạ lẫm với mọi thứ ở Itali, bình thường vẫn chỉ đi theo lão già Dương Tử, ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh. Không ngờ hiếm có cơ hội được làm một phi vụ lớn thì lại tính toán sai lầm đến mức này…
Thần Chết này, Tử Thần đã đoán chắc nhất định bọn chúng sẽ thất bại sao?
Tiểu Bạch ( Tạ Lam Bạch ) đang dợm bước tiến tới thì trong nháy mắt, súng của mấy gã kia lập tức đổi hướng, nhắm thẳng vào người Vương Tuyết Băng.
Năng lực của thành viên của hai băng nhóm này không hề kém, thậm chí tố chất huấn luyện còn vượt qua rất nhiều thành viên của bộ đội đặc chủng nước Mỹ, ai ai cũng đều có khả năng chiến đấu ưu việt, chỉ cần chiến đấu trong tình huống bình thường thì sẽ không thua.
Nhưng bây giờ chủ mẫu không chỉ đang nằm trong tay đám người Thái Lan kia, mà quan trọng hơn là tình trạng sức khỏe của cô vốn đã không tốt, vất vả lắm mới cứu sống được.
Họ không thể tiếp tục phạm sai lầm, vì vậy cũng không thể dốc toàn bộ sức lực ra để đối phó.
Nhưng kể cả trong tình thế này, người của cả hai cứ điểm trong và ngoài nước cũng không hề bị rơi xuống thế hạ phong.
Trong lúc cả đám người đang dè chừng nhìn chằm chằm về phía Bạch Ưng và Tiểu Bạch ( Tạ Lam Bạch ) đề phòng bọn họ bị uy hiếp nhưng không sợ mà ra tay, thì Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân đập mạnh khẩu súng đang cầm trong tay vào xương sườn tên đang bị anh khống chế.
Ngay lúc gã kia gập người đau đớn, Triệu Hàn Dương lập tức bồi một cú, đạp gã văng ra trước.
Bạch Ưng nghe thấy tiếng động quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy cảnh này, anh lập tức giơ chân lên đá tiếp vào gã kia.
Tên này vốn gầy đen nhỏ bé, bị đạp hai cú liên tiếp thì văng luôn ra ban công cách đó không xa, rơi bịch dưới chân những gã kia, máu trong miệng trào ra.
Triệu Hàn Dương bước lên trước, Bạch Ưng và các anh em khác bám theo ngay đằng sau.
Không ngần ngại, Vương Thừa Quân mắt nhìn thấy Triệu Hàn Dương đã động thủ rồi thì ông đây cũng không mà không động thủ.
Với lại tính mạng của con nhóc kia đang như ngọn đèn dầu trước gió, nếu không cứu kịp thì anh sẽ ân hận cả đời mất. Tiểu Bạch ( Tạ Lam Bạch ) cũng theo sát hội chủ nhà mình mà ra tay mọi lúc.
“ Đừng có mà tới đây! Nếu không bọn tao lập tức giết nó! Cắt đứt hơi thở cuối cùng của nó tại đây! Dù bọn tao có chết, kéo theo vợ yêu của Thần Chết và cô em gái đáng kính của Tử Thần thì cũng không uổng phí! ” Tên cầm đầu đứng trên ban công dí súng vào lưng
Vương Tuyết Băng giống như cố ý mà nhấn họng súng vào vị trí miệng vết thương vừa lấy đạn ra của cô, sức lực càng ngày càng mạnh.