Tiếng la thất thanh, cộng với khung cảnh rực lửa làm bầu không khí bất giác dâng cao. Toàn quân Hồng thôn tay nắm chặt vũ khí, chỉ cần nghe hiệu lệnh sẽ lập tức xông lên.
“Lũ khốn kiếp phương nào, dám xâm phạm tộc ta!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, bóng người nhanh chóng thoát ra từ đám lửa, xuất hiện trong tầm mắt.
Thế nhưng vừa nhìn thấy đội quân hùng mạnh bao vây tứ phía, hắn chợt im bặt, hoang mang tột độ.
“Bắt hắn lại!” Nguyễn Long gầm lớn, lập tức toàn bộ Thiên cảnh phóng đến tên vừa xuất hiện.
“Tất cả xông lên, cố gắng bắt sống!”
Lúc này toàn quân đã xông tới, dẫn đầu là hơn ba mươi người Hồng Lâm Quân Đoàn.
Chiến cuộc nổ ra nhưng không có gì bất ngờ. Với quân số đè bẹp đối thủ và kinh nghiệm huấn luyện phong phú, chẳng bao lâu toàn bộ đám người Hỷ đã bị bắt lại. Tên Thiên cảnh cao thủ của họ cũng không qua nổi ba hiệp với sự vây công ngũ đại Thiên cảnh Hồng thôn.
Bọn họ được dẫn tới trước mặt Nguyễn Long, cả đám ủ rũ cúi đầu.
“Ngẩng mặt lên!”
“Ta là thủ lĩnh bách tộc! Từ hôm nay các ngươi sẽ là người của ta! Ai không phục liền chết”
Nguyễn Long vạch ngực để lộ hình xăm, tay kia cầm một khúc của Phù Đổng côn, đập mạnh vào tảng đã bên cạnh, nó liền vỡ ra, văng tung toé.
Đám người bàng hoàng kinh hãi, hai mắt nhìn nhau nhưng tuyệt không ai kháng cự.
Lần này Nguyễn Long làm việc cường hoành bá đạo. Nhanh gọn lẹ áp chế bọn họ, căn bản không cho cơ hội đàm phán, bởi vì điều này đã không cần thiết. Hiện tại lực lượng Hồng thôn đã không còn như xưa, nói nhiều thêm vô ích.
….
Hai ngày sau, đoàn quân lại tiếp cận nơi ở của bộ tộc thứ hai. Đây là tộc của người Hồ Việt, họ sống dựa vào biển cả.
Sau thời gian chờ đợi, xác nhận tất cả tộc nhân đã có mặt đầy đủ trong nơi ở, Nguyễn Long liền hạ lệnh tấn công.
Giống như tộc người Hỷ, Hồ Việt cũng chỉ chống cự trong giây lát liền bại trận, toàn bộ bị bắt sống đem đến cho Nguyễn Long, hắn cũng dùng y như cách cũ mà thuần phục bọn họ.
…
Không dừng lại, vài ngày sau bọn họ tiếp tục thuần phục thêm một tộc nữa. Đây là người Minh Việt, sinh sống ngay trên bờ biển cách người Hồ Việt không xa.
Đến đây, số người mà Nguyễn Long bắt được đã hơn ba trăm người, toàn bộ khu vực gần đây cũng không còn ai sinh sống.
Chiến dịch lần này đã thành công cách mỹ mãn. Các tộc gần như không có sức kháng cự. Ngay cả Hùng Đảm hưng phấn đi theo cũng không đánh đấm được bao nhiêu, điều này làm hắn khá bất mãn.
Phần lớn người đều chỉ bị thương nhẹ, chỉ vài người bị thương nặng mà mất mạng. Đối với họ, dù địch hay ta gì hắn cũng cho chôn cất cẩn thận, lại còn hỏi thăm người nhà bọn họ mà tăng cường chăm sóc. Chính hành động này đã làm gia tăng đáng kể độ thiện cảm của những người bị bắt.
Bản thân bọn họ cũng được đối đãi tử tế, sắp xếp ở chung một chỗ, cho ăn uống đầy đủ, hành động tự do. Chỉ có ba tên Thiên cảnh và một số người có thực lực cao mới bị phong bế huyệt đạo toàn thân đề phòng họ bỏ trốn.
Lần này ngoài số người bắt được, Nguyễn Long còn thu hoạch được rất nhiều thứ có giá trị. Quan trọng nhất là muối. Hai tộc Hồ Việt và Minh Việt có số muối dự trữ rất nhiều. Cá khô muối mặn và mắm cũng có không ít. Ngoài ra, đồi mồi, ngọc trai, hải sâm,… cũng được để đầy dẫy.
Nơi đây là khu vực biển, những thứ này đối với các tộc ở đây không có gì quý giá, nhưng trong mắt Nguyễn Long, đây chẳng khác nào kho tàng từ trời rơi xuống.
Nguyễn Long cho mọi người thu gop chúng lại, chia ra mang vác trở về. Tại vị trí mỗi tộc, hắn cũng dựng một trạm gác, sau khi trở về ổn định lại cử người đến ở, tìm cách phát triển những nơi này.
Khi tất cả đã được sắp xếp đâu vào đó, đoàn người cũng được phân chia thành từng đội ngũ. Các tộc bị bắt chia ra làm mười hàng, mỗi hàng sẽ xếp xen kẻ người của ba tộc. Phía Hồng thôn cũng xếp những hàng bao bọc bên ngoài, dù sao cũng phải đề phòng những kẻ có dị tâm.
Nguyễn Long lên tiếng:
“Từ giờ trở đi, tất cả chúng ta sẽ là người một nhà, không phân biệt lẫn nhau. Ta sẽ cho các ngươi cơm ăn áo mặc, để các ngươi biết thế nào là sự văn minh, thế nào là sự thịnh vượn”.
“Các ngươi sẽ là những con dân Việt tộc, cùng Việt tộc trường tồn.”
“Chỉ cần các ngươi chịu khó làm việc, các ngươi sẽ không bao giờ sợ đói sợ rét, không bao giờ sợ nguy hiểm.”
“Hiện tại ta sẽ đem các ngươi về nơi ở mới, sau này khi các ngươi đã đủ hùng mạnh, ta sẽ để các ngươi trở lại nơi đây, làm cho quê hương các ngươi cũng trở nên hùng mạnh”.
“Các ngươi đã rõ chưa?”
“Đã rõ!” Quân đội Hồng thôn gào lên, khí thế mười phần.
Nguyễn Long liếc mắt nhìn đám người bị bắt đứng ở giữa, hỏi lại:
“Đã rõ chưa?”
Lần này bọn họ cũng bắt đầu tham gia:
“Đã rõ!”
“Lập lại lần nữa! Đã rõ hay chưa?”
“Đã rõ! Đã rõ!”.
“Tốt, bây giờ toàn bộ xuất phát, trở về Hồng thôn!”
“Xuất phát!