“Cái gì? Lời nguyền? Tra tấn?”
“Cậu chủ bị, bị tra tấn… là tra tấn…?”
“A a a a a a a a a a!!!!!”
Saul và Elijah còn chưa kịp tiếp thu sự việc Khan bị dính lời nguyền và tra tấn thì tiếng thét thống khổ cất lên ngay sau đó, vang dội khắp dãy phòng giam.
Ibrahim à lên một tiếng khoa trương, “Có vẻ là bắt đầu rồi đấy.”
Tiếng thét ấy phát ra từ bên trong buồng giam u ám, nhìn vào chỉ thấy một mảng đen như mực. Ở dưới này không có ánh sáng, đèn chỉ thắp bên ngoài nên khó mà nhìn rõ được tình hình bên trong. Song, Saul có khả năng quan sát trong bóng đêm nên hắn có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của một con sói đang gặm nhấm một ai đó.
Một ai đó, có cánh.
Con sói đó đang cắn xé một bên cánh của kẻ xấu số.
“Chậc, mong mọi người thông cảm. Con sói đó sau khi biết chủ nhân mình bị dính lời nguyền đã rất cố gắng nhẫn nhịn cho đến khi nó không thể chịu đựng nổi nữa, và xin phép được chơi đùa con chim nhỏ đó một chút xíu thôi cho hả dạ ấy mà.” Ibrahim hơi liếc về phía buồng giam mở rộng cửa, nhưng ánh sáng le lói ở ngoài này không thể chạm vào sự hắc ám bên trong.
“Tha… tha cho t… Á á á á á á!!!”
“Xem con sói đó chơi vui chưa kìa.” Ibrahim cười khúc khích nói.
Có vẻ như một bên cánh của tên đó đã bị răng nanh của sói cắn đứt. Máu đen văng tứ tung, trong không gian dậy lên mùi tanh tưởi khó ngửi ngập tràn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Saul nghĩ đến những phương pháp tra tấn mà mình biết ở kiếp trước. Cậu không quá biết nhiều. Vì cậu luôn dùng thủ pháp hạ sát dứt khoát và nhanh chóng.
“Phải học hỏi thêm về tra tấn…” Saul hơi cúi đầu, miệng lí nhí về mục tiêu mới của mình trong vô thức.
“Phải giết, giết chết hắn…” Elijah đứng bên cạnh hơi loạng choạng, trong đầu chỉ muốn tống tiễn kẻ dám tra tấn cậu chủ xuống địa ngục.
Cậu ta còn dợm bước vào trong nhưng Ibrahim đã cản lại và nói hiện tại chỉ có Lai mới chơi đùa được với con chim đen đủi ngu ngốc đó thôi.
Trông họ có vẻ không ổn lắm? Khan nghi ngờ nhìn khí thế cả hai chợt thay đổi, có cảm giác đồng điệu khó nói trong khi chỉ mới vài phút trước đó hai bên đều thể hiện ra mặt vẻ khó chịu với nhau.
“Bên phía khách sạn thế nào?” Khan lảng sang chuyện khác, vấn đề này cũng quan trọng không kém.
“Tan tành.” Saul nói tiếp, như biết chính xác điều mà Khan thắc mắc. “Người bị thương không nhiều, họ đều ngủ cả. Ngủ say như chết. Quanh thị trấn cũng có vẻ tĩnh lặng kỳ dị, không một ai thức giấc sau vụ nổ động trời.”
“Có ai chết không?”
“Có lẽ là không.” Saul nói không chắc chắn, vì cậu không hề kiểm tra kỹ lưỡng.
“Hai đứa nhỏ không bị thương gì chứ?”
“Không. Tụi nó bị biến thành búp bê vải, hình dáng vậy xem ra là an toàn nhất.” Nói rồi Saul chuyển mắt nhìn Ibrahim đang mỉm cười khiêm tốn ở bên cạnh Khan. “Ai đó dường như đoán trước mọi hành động của tôi rồi nhỉ.”
“Tôi biết cậu chủ nhỏ là người chu đáo và tinh tế mà.” Ibrahim chân thành khen ngợi.
Nhưng lọt vào tai Saul thì nghe thế nào cũng cảm thấy câu nói ấy đầy châm biếm.
Saul lờ đi Ibrahim, đây là cách hữu hiệu nhất để đối đãi với kiểu người của ông ta. Cậu lên tiếng hỏi Khan. “Giờ chúng ta phải làm gì?”
“Ra khỏi đây đã. Molly đã đi đâu rồi?” Bằng cách nào đó, Khan cảm giác Molly vẫn an toàn.
“Cô ta đến Bồ Câu Mỏ Xanh trước.”
“Được rồi.” Khan gật đầu tán thành, cảm thấy may khi mình không cần phải chui vào rừng rú hay hang hóc để lẩn trốn.
Thế quái nào mà hắn cứ phải trốn chạy vậy nhỉ? Chẳng khác gì khoảng thời gian ở thành Jarrod, hắn cũng phải chật vật trốn chạy. Hơn nữa, khi đó thành Jarrod không cho phép trụ sở Bồ Câu Mỏ Xanh nào hoạt động. Ban đầu Khan không để tâm đến vấn này lắm vì đúng là không phải nơi nào cũng cho phép Bồ Câu Mỏ Xanh mở trụ sở tại đó. Cho dù nó có là mảng thông tin mạnh nhất đi chăng nữa.
“Vậy chúng ta rời khỏi đây thôi nhỉ?” Ibrahim ướm hỏi.
Khan gật đầu, dợm nói đồng ý thì tên hắc Tinh linh bỗng dưng quỳ sụp xuống, dập đầu mạnh lên đất cứng nghe rõ tiếng hộp sọ va đập.
“Xin, xin ngày hãy cho tôi đi theo ngài với ạ!!!” Cậu lớn tiếng gào lên, trong giọng nói nghe ra âm điệu nức nở van nài. “Xin ngài hãy cho tôi theo ngài!!! Tôi, tôi sẽ là con chó trung thành của ngài. Xin ngài rủ lòng thương thu nhận con chó hèn kém này!!!”
Hắc Tinh linh cầu xin như thể đây là cơ hội cuối cùng trên đời, và Khan là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Khan có thể hiểu hành động hấp tấp này của hắc Tinh linh, có lẽ cậu ta đã chịu khổ ít nhiều khi còn thuộc quyền sở hữu của Homer. Giờ đây, hắn xuất hiện và có thuộc hạ lợi hại dễ dàng nắm thóp Homer trong lòng bàn tay. Hơn nữa, ai nấy đều tỏ rõ thái độ trung thành thật tâm không giấu giếm, người ngoài nhìn vào sẽ biết ngay hắn đối đãi với người dưới trướng mình ra sao.
Đến tận bây giờ hắc Tinh linh mới lên tiếng nài xin là chứng tỏ cậu ta đã cẩn thận quan sát, chờ đợi, nắm chắc các dữ kiện mình cần rồi mới làm ra hành động này ngay bây giờ.
Cậu ta không muốn thoát khỏi viễn cảnh tệ hại này sang một viễn cảnh tệ hại khác.
Nên nói cậu ta là người khôn ngoan hay là một tên cứng đầu đây?
“Lai, dừng được rồi đấy. Đem hắn ra đây.” Khan quay đầu vào kêu lên.
“Vâng ạ!!!”
Lai lập tức chạy ra khỏi phòng giam cùng với Homer bị kéo lê ở dưới đấy, một bên sừng bị gãy và một bên cánh đã bị đứt lìa. Mặt mày Homer không còn lành lặn với những mảng bầm xanh tím cũng vết máu loang lổ. Khan để ý tới vẻ mặt của hắc Tinh linh khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Homer.
Trông cậu ta rất sung sướng, đồng thời cũng đầy đau khổ. Đau khổ vì khoảnh khắc này đến quá trễ.
“Khế ước nô lệ hủy bằng cách nào ấy nhỉ?” Khan cúi người xuống hỏi Homer đang thoi thóp thở. “Ta hơi tò mò, nên mong là ngươi có thể làm mẫu cho ta xem.”
Hai mắt đẫm lệ của hắc Tinh linh sáng rực, giống viên ruby tỏa sáng giữa sắc trời tối đen.
Homer hơi ngẩng đầu nhìn Khan, cái nhìn run rẩy sợ hãi cố gắng vùng vẫy cầu sinh. Chỉ cần gã có khát vọng sống thì mọi thứ đều dễ dàng.
“Vâng, vâng ạ.” Nói rồi, Homer ngoan ngoãn giải khế ước nô lệ cho hắc Tinh linh kia. Mặc dù gã đã biết sự tò mò của Khan chỉ là một cái cớ.
Homer niệm chú và rồi cổ tay của gã sáng lên hoa văn kỳ lạ màu đen, cùng lúc đó, bên phía hắc Tinh linh cũng nổi lên hoa văn màu đen ở cùng vị trí giống Homer. Hắc Tinh linh không nhịn được khóc nấc lên, Khan nghe ra cảm xúc vui sướng ở trong đó.
Homer dùng máu có sẵn trên người mình bôi lên hoa văn ở cổ tay, sau đó tiếp tục niệm một câu chú dài. Hoa văn màu đen sáng lên rồi dần dần tan biến.
Khoảnh khắc hoa văn màu đen không còn, ở cổ hắc Tinh linh hiện ra sợi xích màu đỏ u ám, nó vỡ nát thành từng đốm sáng nhỏ rồi mất hút. Hoa văn màu đen trên cổ tay của hắc Tinh linh cũng tan biến hoàn toàn.
Khan ồ lên một tiếng, miệng nói hóa ra vậy. Cứ như rằng hắn thật sự chỉ tò mò cách giải khế ước nô lệ là như thế nào thôi.
“Xong rồi, rời khỏi đây thôi.” Khan ngoảnh đầu nói với mọi người thì thấy Lai đang gầm gừ hằm hè lườm Saul dữ dằn. Trông như muốn sủa một tràng để đuổi cậu ta cút đi.
Mới nãy rất ra dáng con sói oai phong, vậy mà giờ có khác gì chó canh nhà không chứ?
“Chủ, chủ nhân…” Hắc Tinh linh vội vàng đứng dậy muốn đi đến bên cạnh hắn nhưng Ibrahim đã chặn lại bằng một cái liếc nhìn lãnh đạm.
“Ta không phải chủ nhân của ngươi. Ta chỉ tò mò giải khế ước nô lệ gì đó thì sẽ trông như thế nào thôi.” Khan không nhìn hắc Tinh linh, “Tự lo cho mình đi.”
Ngay từ đầu Khan không có ý định sẽ chấp nhận để hắc Tinh linh làm thuộc hạ của mình.
Hắc Tinh linh thẫn thờ nhìn nhóm người của Khan rời đi, những bóng lưng đó dần xa, chỉ còn giọng nói của người này người kia đáp trả lại với nhau.
“Khoan đã, ta muốn đi tìm Irwin, ng- ngươi có thể giúp ta không?”
“Không. Phiền lắm.”
“Ta sẽ đáp lại ân tình này! Ngươi muốn gì cũng được!!!”
“Một triệu vàng.”
“Cái… Đ-được thôi! Tên khốn trục lợi này…”
“Tai ông già này thính lắm nhé, tên nhóc con kia.”
“Lai, đi tìm hắn thử xem. Ngươi nhớ mùi của hắn ta không?”
“Tôi biết hắn ở đâu.”
“Cái tên này, chủ nhân đang sai ta ai cho mi xía vào hả?”
“Saul? Cậu biết thật à? Bất ngờ đấy.”
“Tôi, tôi cũng biết ạ!”
“Elijah cũng biết kìa chủ nhân, đừng nhờ tên đáng ghét kia!”
“Ồn quá… Ơ, Saul!”
“Ấy, Kelcey tỉnh rồi này. Xuống đi bộ đi nhá, vừa cõng anh vừa xách theo tên này nặng hết cả người.”
“Con sói chết tiệt, giờ mới biết cõng là sao hả???”
“Ặc ặc, đừng có giật tóc!! Đau, đau!!!”
Và rồi họ mất hút, chỉ còn lại một mình hắc Tinh linh ở lại chỗ đó. Cậu ta vẫn thẫn thờ, mặt mày đờ đẫn không biết phải làm gì. Cậu những tưởng mình sẽ lại trở thành nô lệ, chỉ là lần này cậu đã biết chọn cho mình một chủ nhân tốt hơn.
Nhưng giờ đây cậu không có chủ nhân nào nữa.
Cậu chỉ còn mỗi bản thân mình, tự làm chủ.
“Khan Evangeline, tôi sẽ vĩnh viễn không quên ân tình này của ngài.”
—
Sắp tới sẽ có nhân vật người quen xuất hiện, gợi ý là nhân vật này ở thành Jarrrod nè. Phần này cũng sẽ giải đáp một số thắc mắc còn bỏ ngỏ ở phần trước.