Chúc Vi Tinh xoa bóp mi tâm, tưởng là ảo giác.
Lục Tiểu Ái thấy vẻ uể oải trên mặt cậu, quan tâm hỏi thăm một câu: “Không sao chứ?”
Cậu lắc đầu: “Hôm nay hơi bận.”
Lục Tiểu Ái đương nhiên cũng chú ý thấy ánh mắt sáng rỡ của đám con trai xung quanh. Thành thật mà nói, mọi người trong dàn nhạc đều không có ấn tượng tốt đối với Chúc Vi Tinh, nhưng giờ thì họ đã phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa. Cậu giống như viên ngọc quý được bao bọc trong khoáng chất, tai hoạ khốn khó cũng không đánh vỡ được cậu, trái lại còn gọt nhẵn lớp vỏ ngoài thô ráp, lộ ra vẻ lộng lẫy chói mắt bên trong, chỉ ngày một rực rỡ hơn mà thôi.
Lục Tiểu Ái có linh cảm, cậu trai này trong mắt hữu thần, trên người có vầng hào quang, không nên bị vùi lấp không tiếng tăm, mà nên được muôn người chú ý mới đúng.
“Cậu muốn ngồi một chút không? Tôi có bạn quen trong dàn nhạc, có lẽ có thể nhận chỗ ngồi.” Lục Tiểu Ái đề nghị.
Chúc Vi Tinh từ chối: “Không cần, một lát đến thời gian nghỉ giải lao tôi đi rửa mặt là được rồi.”
Chú ý thấy ca khúc tiếp theo do Khương Lai biểu diễn, lực chú ý của cậu liền quay lại trên đài.
Khương Lai đã nhuộm lại tóc đen, trên người mặc bộ tây trang chỉnh tề vừa vặn, thắt nơ đen, giày da đen, vừa đứng ở đó, khí chất thiếu gia nhà giàu bị che giấu trước kia bấy giờ triệt để lộ rõ.
Khương Lai còn nổi tiếng hơn Chúc Vi Tinh nghĩ, vừa thấy cậu ấy xuất hiện, dưới khán đài liền nổi lên một trận ồn ào, không ít học sinh bàn tán xôn xao cả lên.
Hôm nay Chúc Vi Tinh không nhìn thấy cậu ta trong phòng dàn dựng và luyện tập tiết mục, hẳn nhiên tiểu thiếu gia nên có phòng riêng, không cần phải chen chúc với dân thường trong phòng đàn. Giờ đây đứng ở giữa ánh đèn sân khấu, đối mặt với bao nhiêu sự chú ý, cậu ta một chút cũng không mất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười rạng rỡ với khán giả, cúi chào đúng thế, rồi quay người đi đến trước cây đàn dương cầm, bắt đầu biểu diễn.
Hóa ra là một khúc cải biên rất phổ biến. Cách tiếp cận cổ đại đối với nhạc pop nói chung rất phù hợp với số đông. Có thể sắp xếp một hoặc hai khúc lẻ để diễn đơn trong nhóm hợp tấu, nhưng thực tế sẽ hơi kém sôi nổi đối với phần này, coi như Khương Lai có nhiều cơ hội biểu diễn ở bên ngoài, nhưng bấy giờ cũng phải mang giáp gánh còng lưng trong dịp trọng đại thế này.
Chúc Vi Tinh nghe thấy những người bên cạnh thở dài.
Cũng có người thâm ý nói: “Không hổ là tiểu thiếu gia nhà họ Khương, ở trường cũng tùy tiện có nhiều tiền đồ như vậy.”
Chúc Vi Tinh đáp lại lời quái gở của người nọ: “Loại tiêu chuẩn này tay trái và nhóm âm tay phải hòa hợp, nhanh đến mức rõ ràng hoành tráng, chậm đến vững vàng mượt đặc, ai có thể làm được thì tùy tiện có tiền đồ thôi.”
Người kia bị dạy dỗ, hình như cũng biết trình mình không đủ, bèn ngượng ngùng ngậm miệng.
Lục Tiểu Ái hỏi: “Cậu còn có thời gian nghiên cứu dương cầm à?”
Chúc Vi Tinh cũng sững lại, tự mình tìm cái bậc thang bước xuống: “Chỉ có thể nghe hiểu chút thứ cơ bản thôi.”
Lục Tiểu Ái không truy cứu, gật đầu: “Tôi nghe nói Khương Lai trước kia từng học trường cấp hai chuyên âm nhạc U, từ mầm non đã bắt đầu, hiển nhiên có thể đạt đủ trình độ vào chuyên âm nhạc U, không biết tại sao lại bị cử đến học viện Nghệ thuật U, đúng là rồng lượn nước cạn.”
Khương Lai thực sự chơi rất tốt, tập trung, cảm xúc dồi dào, kỹ xảo vững chắc, bất tri bất giác đã kéo cảm xúc của mọi người hòa vào khúc đàn.
Lục Tiểu Ái hỏi: “Đây là khúc nào thế? Nghe quen lắm.”
Chúc Vi Tinh lật xem danh sách tiết mục, nhìn thấy tựa , rồi nhìn phần giới thiệu tóm tắt của khúc nhạc, cảm thấy khá thú vị.
Người mới bị dạy dỗ vừa rồi nhịn không được trêu chọc sự tối cổ của hai người bọn họ: “Bài hát này rất nổi trên mạng, nó đã được Khương Lai cải biên lại, còn bài gốc thì không ra ngô ra khoai gì, cũng là do một thanh niên mù văn nghệ đẩy hồng lên thôi.”
Không bàn cãi gì nữa, tiết mục này của Khương Lai đã trở thành màn biểu diễn xuất sắc nhất từ đầu đến giờ.
Sau khi biểu diễn xong, dưới khán đài dậy lên những tràng vỗ tay nhiệt liệt. Khương Lai nghiêng mình xuống sân khấu, Chúc Vi Tinh nhìn thấy, vị quản lý của tập đoàn Thiên Sơn kia đứng dậy, bước lên sân khấu tặng cho cậu ta một bó hoa to.
Khương Lai hết sức vui vẻ, cùng vị quản lý Trương này và hiệu trưởng nói chuyện một lúc lâu, hiển nhiên là quen biết nhau.
Nhìn qua đó, con ngươi Chúc Vi Tinh chợt co lại. Cậu phát hiện có một bóng người mặc áo đỏ lén lút đứng sau bức rèm bên cạnh Khương Lai!? Dù chỉ là thoáng qua một cái, nhưng đã bị Chúc Vi Tinh nhận ra, thế mà lại là kẻ tìm đã lâu không gặp… Mã Khánh?!
Đã sắp đến giờ nghỉ giải lao, lo đám đông tản ra sẽ khiến mục tiêu lạc mất, Chúc Vi Tinh không nghĩ nhiều đã quay người đuổi theo!
Cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi Mã Khánh, chẳng hạn như Khổng Cường có phải là một người khác nữa bắt nạt cậu ta không? Cậu ta và Mạnh Tế có liên can tiền bạc gì với hắn không? Mạnh Tế chết như thế nào? Trấn nhỏ Hồng Quang có vấn đề gì?
Nhưng đuổi theo một đường đến rừng cây nhỏ bên ngoài hội trường lại không thấy bóng dáng Mã Khánh đâu, cứ như phát hiện thoáng qua vừa nãy chỉ là ảo giác của Chúc Vi Tinh vậy.
Đang do dự đứng đó, cậu chợt nghe tiếng bước chân, Chúc Vi Tinh bèn vội vã tránh mặt ra sau một gốc cây cách đó không xa.
Ngay sau đó, tiếng nói chuyện vang lên, là một cô gái.
“Minh Nguyệt, sao đột nhiên cậu muốn ra đây hít thở? Màn diễn nửa buổi sau chính là phần solo của cậu rồi, không tìm được cảm giác sao?”
Người trả lời cũng là một cô gái trẻ: “Bên trong có chút ngộp, hơi đau đầu. Trường học thật là, luôn tìm mấy kẻ khô khan chẳng hiểu cái chi mô đến làm khán giả thôi, mới vừa rồi có Bí thư của một hiệp hội quái quỷ nào đó trong hội trường hỏi tôi, sao không đổi thành thổi sáo trúc để lên sân khấu, thể hiện tinh hoa của đất nước? Còn không nhìn xem hai cô gái nhạc dân tộc đứng phía sau đã tái mặt rồi, tôi thực sự… đàn gảy tai trâu mà.”
“Ha ha ha ha, mấy vị lãnh đạo doanh nghiệp này nọ đến đây đều không hiểu gì đâu, chấp nhặt với bọn họ làm gì.”
“Trong giới thương nhân cũng không phải không có người biết thưởng thức, nhưng đáng tiếc hôm nay không….” Giọng cô đầy tiếc nuối nói.
“Ai? Ồ ~~ cậu nói vị họ Yến kia phải không, hắn thật sự hiểu à? Sau khi học ở đây hai năm đã chuyển sang học tài chính rồi, đại thiếu gia chơi phiếu đấy.”
“Anh ấy thật sự hiểu! Tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, ba năm trước ở buổi hòa nhạc tưởng niệm Hồng Tử Huân, tôi có tham gia chương trình tiến cử, anh ấy có ở đó! Anh ấy khen chương trình của bọn tôi có phần trình diễn nhạc cụ hơi rất đặc sắc! Anh ấy còn khen tên của tôi êm tai đấy!”
“Ôi ôi ôi, câu cuối cùng mới là trọng điểm nhỉ ~ hèn chi đã ba năm cũng nhớ mãi không quên.”
“Hiển nhiên, chỉ là hôm nay muốn nở mày nở mặt biểu diễn trước mặt anh ấy, kết quả người không đến, hại tôi đã chuẩn bị một tháng cho hôm nay, đúng là lãng phí thời gian.”
“Lãng phí thời gian sao? Không phải nói đêm nay mà biểu hiện tốt thì được quỹ học bổng ‘Lãm Nguyệt’ ưu tiên tuyển chọn sao? Sang năm thi ở các trường âm nhạc trong nước cũng có thể được thêm điểm nữa? Nhưng hình như cậu không cần nhỉ.”
“Tôi muốn học bổng Lãm Nguyệt làm gì? Đều là học bổng cho quỷ nghèo. Chỉ tiêu giọng hát quốc gia tôi cũng nắm chắc rồi, nếu không thì Trần Chu còn có thể cho ai nữa? Ông ta còn kèm ai được nữa? Đều là phế vật. Chi phí mẹ tôi gửi đến trong các kì nghỉ đông nghỉ hè đều là cho không chắc?”
“Vậy Minh Nguyệt này, thứ sáu cậu có lớp thực sự không tiện chút nào, chúng ta không ra ngoài chơi cuối tuần được, cậu có thể đổi lại không?”
“Đơn giản thôi, để Trần Chu đổi cho tôi sang thứ năm, hoặc sáng thứ sáu cũng được ha? Để mấy sinh viên khác của ông ấy chuyển sang học buổi tối đi.”
“Được đó.”
Đúng lúc này, bụi cây bỗng dưng xào xạc một trận.
Hai cô gái lập tức cảnh giác nhìn sang chỗ Chúc Vi Tinh đang đứng.
“Ai đó?!”
Phía sau bụi cây quả thực lay động, Chúc Vi Tinh nhìn thấy có bóng người cong eo vụt ngang như chú mèo, chạy ra xa, thân mặc áo đỏ.
Lại là Mã Khánh?!
Cậu ta cố ý?
Lại nhìn hai cô gái, hiển nhiên đã chú ý đến nơi này, họ đang từ từ đi tới kiểm tra, Chúc Vi Tinh hơi bất đắc dĩ, không biết phải làm sao.
