Ngụy Chí Quốc suy nghĩ một lúc rồi ra ngoài.
Mấy người Đồng Tuyết Lục đến đồn công an, đồng loạt bị đưa vào phòng giam, chia ra nam nữ.
Nhưng 2 phòng giam đối diện nhau, cho nên Đồng Tuyết Lục vẫn có thể nhìn thấy gương mặt ghê tởm của Lưu Đông Xương.
Sau khi một nhóm người bị nhốt vào phòng giam, rất lâu cũng không có ai đến.
Đàm Tiểu Yến dùng đôi mắt sưng húp đánh giá Đồng Tuyết Lục, cười nhạo nói: “Chẳng phải cô nói bạn thân của bạn trai mình là đội trưởng đội điều tra sao? Sao không thấy anh ta đến thăm cô?”.
Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nhìn cô ta, nhắm mắt lại lười để ý.
Đàm Tiếu Yến thấy vậy càng thêm đắc ý: “Thật biết khoác lác, nói cái gì mà bạn trai tôi là nhân viên nghiên cứu khoa học, bạn của bạn trai tôi là đội trưởng, ông nội của bạn trai tôi là tư lệnh không quân, hahaha, đúng là cười chết cả nhà tôi mà, tên lưu manh ở quê nhà tôi cũng không dám khoác lác đến mức này đâu!
Lúc trước Lưu Đông Xương thấy Đồng Tuyết Lục nói năng hùng hồn, trong lòng vừa ghen ghét lại lo lắng.
Lúc này thấy có một câu cũng không dám phản bác, cũng cho rằng cô khoác lác, trong lòng không khỏi thấy dễ chịu hơn.
Anh ta nói mà, phụ nữ có tướng mạo và gia đình như Đồng Tuyết Lục, người có hoàn cảnh gia đình thế kia sao chịu quen cô được?
– — Thật biết dát vàng lên mặt mình!
Chính vào lúc này, bên ngoài nhà giam truyền đến tiếng bước chân.
“Cạch” một tiếng cửa bị đẩy ra.
1 người đàn ông vai rộng chân dài vội vàng bước vào trong, sau lưng có 2 công an đi theo.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Nhất là Đàm Tiểu Yến, sau khi nhìn thấy mặt của đối phương, đôi mắt cô ta lập tức bắn ra bong bóng màu hồng.
Người đàn ông dừng chân trước cửa nhà giam.
Một người công an lập tức chạy lên: “Xin đồng chí Ôn chờ một lát, tôi sẽ mở cửa!”.
– — Đồng chí Ôn?
Đồng Tuyết Lục vẫn luôn nhắm mắt khi nghe thấy câu này, lông mi khẽ run rồi mở mắt ra.
Vừa khéo cửa được mở ra vào lúc này, Ôn Như Quy sải chân dài bước vào trong.
Đồng Tuyết Lục đối diện với tròng mắt đen như mực của anh, gương mặt thoáng vẻ chút kinh ngạc, môi đỏ khẽ cong: “Anh đến rồi.”
Ôn Như Quy nhìn cô: “Ừm, anh đến rồi.”
Mọi người: “…”
1 nam công an nói: “Đồng chí Đồng, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Đàm Tiểu Yến trợn mắt la lên: “Tại sao cô ta được đi? Cô ta có thể đi, vậy có phải chúng tôi cũng được đi không?”
Nam công an cười một tiếng: “Nếu cô cũng có thể tìm được 1 nhân viên nghiên cứu khoa học cấp hai và 1 đội trưởng cảnh sát đảm bảo, đồng thời nộp 200 tệ tiền bảo lãnh, cô cũng có thể đi bất kì lúc nào!”.
Đàm Tiểu Yến: “…”
Mọi người: “…”
Đồng Tuyết Lục đứng lên, theo sau Ôn Như Quy cùng ra khỏi nhà giam.
Đàm Tiểu Yến trơ mắt nhìn Đồng Tuyết Lục ra khỏi nhà giam, tức đến đỏ mắt: “Đồng Tuyết Lục, cô quay lại cho tôi!”
Lưu Đông Xương ở nhà giam đối diện cả người như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Đồng Tuyết Lục.
– — Thì ra cô ta thật sự có bạn trai với bối cảnh như vậy, mình đối phó cô ta, có phải đã sai rồi không?
Nghĩ đến đây, anh ta như con kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
===
Ra khỏi nhà giam lập tức nhìn thấy Phác Kiến Nghĩa đang chờ trước cửa.
Đối phương vừa nhìn thấy cô đã cười toe toét nói: “Đồng chí Đồng, thật sự là lần nào cô cũng khiến tôi kinh ngạc không thôi!”
Nể mặt anh ta vừa bảo lãnh cho mình, Đồng Tuyết Lục quyết định không dỗi anh ta: “Lần này cảm ơn anh, đúng rồi, thím Lâm và Quách Vệ Bình trong đó, có thể phiền anh chăm sóc họ không?”
2 người họ cũng là người vô tội bị liên lụy, nhưng lại không thể cùng bảo lãnh để ra ngoài, có điều nhờ Phác Kiến Nghĩa giúp đỡ chăm sóc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Phác Kiến Nghĩa cũng cảm thấy chẳng có vấn đề gì, gật đầu đồng ý.
Vừa ra khỏi đồn công an đã thấy ngay một chiếc xe jeep màu xanh quân đội đang đậu ở bên kia.
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Xe của anh à?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không phải, mượn ở căn cứ.”
Nói rồi anh đi trước 2 bước, giúp cô mở cửa xe ghế lái phụ.
Sau khi Đồng Tuyết Lục ngồi xuống, mới phát hiện mẫu xe Jeep 212 sản xuất trong nước này không có dây an toàn, trong lòng thấy hơi đáng tiếc, nếu không có có thể nhờ Ôn Như Quy cài giúp mình rồi.
Ôn Như Quy lên xe từ phía bên kia, lúc đóng cửa lại anh nghe Đồng Tuyết Lục nói: “Cảm ơn anh, Như Quy.”
Như gió xuân vờn qua mặt, như lông vũ quét nhẹ qua tim.
Nghe thấy tiếng ‘Như Quy’, cả người Ôn Như Quy ngơ ngác, sau đó lỗ tai dần dần ửng đỏ.
Đồng Tuyết Lục chú ý lỗ tai đỏ bừng của anh, trong lòng không nhịn được muốn cười.
Người đàn ông này cũng quá ngây thơ rồi, gọi tên thôi mà lỗ tai cũng đỏ lên hết.
Nếu cô gọi anh là bé đáng yêu, cục cưng, không biết mặt anh sẽ đỏ đến mức nào?
– — Nghĩ thôi cũng thấy hơi mong đợi.
Ôn Như Quy lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng nói: “Không cần khách sáo, đây là chuyện anh nên làm.”
– — Nếu đã là người yêu, bạn gái xảy ra chuyện, anh có thể không đến sao?
Trong lòng Đồng Tuyết Lục dường như có dòng nước ấm chảy qua: “Anh xin nghỉ phép ra ngoài như vậy, liệu có làm lỡ công việc của anh không?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không đâu, anh tự có chừng mực.”
Nói rồi anh đạp ga, lái xe chạy đi.
Đồng Tuyết Lục bảo anh chở mình đến hợp tác xã cung tiêu và trạm rau để mua đồ, sau đó mới về nhà.
===
Về đến nhà, cô vội vàng đến Ngụy gia nói một tiếng.
Thẩm Uyển Dung thấy cô trở về, vẻ mặt kinh ngạc.
Sau khi biết cô được bạn bè bảo lãnh ra ngoài, ánh mắt bà ấy nhìn về chiếc xe Jeep trước cửa nhà kế bên.
“Cháu về là tốt rồi, ông nội của Châu Châu ra ngoài tìm cách, giờ vẫn chưa về.”
Đồng Tuyết Lục chân thành nói lời cám ơn: “Cám ơn bà nội Thẩm! May mà có mọi người, nếu không cháu thật sự không yên tâm!”
Thẩm Uyển Dung phất tay: “Khách sáo gì chứ, Miên Miên và Tiểu Cửu đang ngủ bên trong, hay là cháu để 2 đứa ngủ tiếp ở đây đi?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vâng, cháu còn phải về có vài chuyện cần bàn bạc, lát nữa sẽ đến đón 2 đứa”,
Dứt lời cô bèn tạm biệt Thẩm Uyển Dung về nhà mình.
Lúc Thẩm Uyển Dung đóng cửa, lại cố ý nhìn Ôn Như Quy.
Đồng Tuyết Lục vào trong nhà, nấu 2 bát mì cho mình và Ôn Như Quy.
Còn chưa ăn xong, Phác Kiến Nghĩa đã đến.
Phác Kiến Nghĩa vốn cũng không đói, ngửi thấy mùi thơm bỗng dưng lại đói bụng.
Cho nên Đồng Tuyết Lục lại nấu cho anh ta 1 bát mì.
Đợi anh ta ăn xong, 3 người mới nói về vụ án này.
Đồng Tuyết Lục: “Thực ra trong chuyện này em có đối tượng nghi ngờ, là quản lí Lưu Đông Xương trong tiệm cơm, trước đây anh ta tỏ tình với em…”
Còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng ‘rắc’.
Đồng Tuyết Lục quay đầu, nhìn đôi đũa trong tay Ôn Như Quy bị anh bẻ gãy.
Đồng Tuyết Lục: “…”
Phác Kiến Nghĩa: “…”
“Hahaha cười chết tôi rồi, Như Quy, anh đừng kích động như vậy!”
Phác Kiến Nghĩa lấy lại tinh thần cười ngất ngây.
Mặt Ôn Như Quỷ đỏ như tôm luộc: “Tôi bất cần dùng quá sức.”
Đồng Tuyết Lục cũng suýt bật cười.
– — Đây đâu chỉ là dùng quá sức?
– — Anh đã bẻ gãy cả đôi đũa rồi kìa!
Cô nhịn cười nói tiếp: “Khi đó em từ chối anh ta không nể tình, có thể anh ta thẹn quá hóa giận. Không lâu sau đó anh ta lại quen với một nhân viên trong tiệm cơm, chuyện này em nghi ngờ…”
Nói rồi cô kể chuyện mình nghi ngờ Lưu Đông Xương cố ý gài bẫy Mạnh Thanh Thanh.
“Sự việc quá trùng hợp, em cảm thấy con chó kia có liên quan đến anh ta, sau này em khuyên cô gái tên Mạnh Thanh Thanh bảo cô ấy suy nghĩ cẩn thận, sau khi Mạnh Thanh Thanh nghĩ xong dùng cách treo cổ tự tử để phản kháng, cuối cùng 2 người họ cũng tách ra.”
“Có thể Lưu Đông Xương vì chuyện này mà càng oán hận em, cho nên mới nghĩ cách đối phó em, tình huống hôm nay, em cảm thấy là do anh ta dàn dựng!”
Phác Kiến Nghĩa nhìn cô khen ngợi: “Thật không ngờ năng lực phân tích của cô còn lợi hại hơn mấy đồng nghiệp của tôi, có hứng thú đi làm ở đồn công an không?”
Đồng Tuyết Lục còn chưa trả lời, Ôn Như Quy đã xen vào: “Có phải em thấy bệnh nhân kia đã thông đồng với Lưu Động Xương không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mấu chốt để phá án nằm trên người Tào Đại Cương!”
Thời đại này còn chưa có camera, nếu không cũng không cần phức tạp như vậy.
Nếu Tào Đại Cương một mực khẳng định anh ta trúng độc trong tiệm cơm, đến khi đó cho dù không có chứng cứ chứng minh do cô bỏ độc, cô cũng sẽ bị liên lụy, công việc này nhất định không giữ được nữa.
Tròng mắt đen thẫm của Ôn Như Quy nhìn cô: “Chuyện kế tiếp giao cho anh, anh sẽ khiến anh ta tự mình giải thích!”
Đồng Tuyết Lục đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, trong lòng rung động: “Em tin anh.”
Phác Kiến Nghĩa ở bên cạnh ăn mì: “…”
– — Này, anh ta còn ở đây mà, có thể tôn trọng người ta một chút không hả?
===
Phương Tỉnh Viện không quay lại làm việc, mà trở về nhà, cô ấy vốn định nhờ cha mẹ mình.
Nhưng nghĩ lại gần đây hình như cha mẹ có không ít chuyện phiền lòng ở đơn vị, cho nên cô ấy quay sang cầu cứu anh cả Phương Văn Viễn của cô ấy.
Phương Văn Viễn nghe thấy Đồng Tuyết Lục bị tạm giam ở đồn công an không khỏi sửng sốt, định đồng ý theo bản năng.
Những lời đến bên môi, anh ta lại nuốt ngược vào.
Nếu vừa nghe thấy Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện, anh ta lại vội vàng đi móc nối quan hệ, liệu mọi người có cho rằng anh ta rất quan tâm đến Đồng Tuyết Lục không?
– — Nếu sau này Đồng Tuyết Lục biết, liệu cô có đắc ý không?
Nghĩ đến đây, Phương Văn Viễn thay đổi chữ ‘được’ thành: “Đợi thêm 2 ngày nữa đi, nếu qua 2 ngày sau sự việc không có tiến triển gì, anh sẽ tìm bạn bè giúp đỡ móc nối quan hệ.”
Phương Tĩnh Viện không ngờ anh ta suy nghĩ nãy giờ lại chỉ nói được câu này!
Cô ấy đứng bật dậy, chỉ vào Phương Văn Viễn mắng: “Anh trông anh xem, chẳng trách Đồng Tuyết Lục coi anh là phân chó, đáng đời anh cả đời này không tìm được vợ!”.
Phương Văn Viễn: “…”
===
2 người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa ở chỗ Đồng Tuyết Lục ăn uống đến tối mới rời đi.
Mấy ngày tiếp theo họ không có hành động gì, hình như đồn công an cũng không có tiến triển.
Nhưng 2 người Đàm Tiếu Yến và Lưu Đông Xương sắp không chịu nổi nữa!
Phòng giam vừa lạnh vừa ẩm, mỗi ngày ăn không no ngủ không ngon, quả thật là dày vò!
Hơn nữa bây giờ đã vào thu, vừa đến buổi tối, trong phòng giam lạnh như hầm bằng, đắp chăn bông trên người cũng không có tác dụng, mỗi buổi tối đều lạnh đến mức 2 hàm răng va vào nhau lập cập.
So với 2 người họ, tình hình của thím Lâm và Quách Vệ Bình tốt hơn nhiều.
Ăn ngon hơn 2 người họ, chăn bông được phát cũng mới hơn dày hơn họ!
– — Thật không công bằng!
Lúc đầu Đàm Tiểu Yến còn muốn cướp chăn bông của thím Lâm, sau đó bị công an dạy khiển trách một trận mới không dám làm vậy nữa.
Đàm Tiểu Yến càng ngày càng cáu kỉnh, Lưu Đông Xương càng ngày càng trầm lặng, trong lòng bắt đầu thấy hối hận.
Nếu biết trước sẽ thành như bây giờ, anh ta đã không dùng cách đó!
– — Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Lại qua thêm 2 ngày, cuối cùng Tào Đại Cương cũng chịu xuất viện.
Lúc trước anh ta vin vào lý do trúng độc cứ ở lì trong bệnh viện không chịu đi, ngày nào cũng ăn uống no say cực kì thoải mái.
Cuối cùng đồng chí công an thấy anh ta hoàn toàn khỏi hẳn, ra lệnh cho anh ta xuất viện, lúc này anh ta mới hùng hổ làm thủ tục xuất viện.
Vừa xuất viện, tối đó anh ta đã không nhịn được chạy đến nhà người tình.
Nhưng anh ta vừa ra khỏi cửa chưa đến 10 phút, đã bị người ta trùm bao bố lên đầu, sau đó đạp vào bụng anh ta.
Anh ta nặng nề ngã xuống đất, đau đến mức phải hít khí lạnh.
Một người đàn ông xách áo anh ta, nên từng cú đấm lên mặt anh ta.
Tào Đại Cương đã nhanh chóng nếm được mùi máu tươi trong miệng: “Cứu mạng, cứu mạng… Á á… Đừng đánh tôi, đừng đánh nữa!”
Một giọng nói hơi kì lạ vang lên phía trước anh ta: “Chuyện trúng độc có phải anh đã thông đồng với Lưu Đông Xương không?”
Tào Đại Cương sửng sốt, cắn răng không lên tiếng.
Giây kế tiếp, nắm đấm lại ‘bốp bốp bốp’ nện lên mặt anh ta!
Mũi anh ta chảy máu, dường như sống mũi cũng bị đánh lệch, đau đến mức anh ta chảy nước mắt.
“Tôi nói, tôi nói hết!”
Để không bị đánh nữa, anh ta vội vàng nói hết tất cả mọi chuyện mình biết.
Giọng nói kia lại vang lên: “Ngày mai anh đến đồn công an tự thú đồng thời tố cáo Lưu Động Xương! Đừng giở trò, tôi có thể đánh anh 1 lần, cũng có thể đánh anh lần thứ 2!”
Tào Đại Cương vốn cũng muốn giở trò, nghe câu này lại hoảng sợ.
Anh ta ngoài sáng, đối phương trong tối, cho dù anh ta báo án cũng vô ích.
“Còn nữa, cho dù anh không lo cho mình, cũng phải lo cho người nhà, tốt nhất anh nên thành thật đến đồn công an tự thú, nếu không…”
“Tôi đi tôi đi!”
Nghe thấy câu này, người đó mới buông anh ta ra.
Đi khỏi hẻm thật xa Phác Kiến Nghĩa mới nhìn Ôn Như Quy chậc chậc 2 tiếng: “Như Quy à, thật không ngờ anh cũng có mặt hoang dã như vậy đấy!”
Ôn Như Quy sửng sốt, sau đó nhớ lại giấc mơ khi trước mình từng thấy.
– — Lẽ nào, trong nội tâm anh thật sự là một người hoang dã điên cuồng?
[HÉT CHƯƠNG 62]