Nhã Tịnh nhẹ nhàng cắn hạt dưa bên cạnh, Lang Minh Triết đã đưa túi đựng vỏ cho nàng thả vỏ vào. Nhã Lâm nghe vậy nắm chặt tay, nếu lần này Nhã Tịnh bị phát hiện. Không chỉ mình nàng ta, ngay cả Tướng quân phủ e rằng cũng không xong rồi! Nhưng nếu Nhã Tịnh có thể bói toán, tính toán đi trước một bước đi chăng nữa, Nhã Như Tuyết e rằng lành ít dữ nhiều!
Đáng tiếc, Nhã Như Tuyết vẫn mơ hồ không hiểu sự việc.
– Phụ thân, ta là làm đúng! Giúp vương gia bắt độc phụ ấy, con có thể bảo vệ cánh tay kia của người rồi! Sao người lại có thể trách con như vậy?
Nhã Lâm tức tới muốn lấy cái gì đó nhét miệng đứa con này, đúng là tính toán một đời cũng không bằng sự ngu ngốc kia mà!
Nhã Lâm và nàng chẳng buồn nói thêm với nàng ta, nhìn qua Lang Minh Triết như đang lẩm bẩm tính toán gì đó, Nhã Tịnh tò mò hỏi thầm hắn.
– Phu quân, chàng đang tính gì vậy?
– Tính toán đôi chút, cả lần chửi này nàng ta đã chửi nàng 1007 lần, kể cả những lần nàng ta nói xấu nàng trước mặt ta. Nàng muốn xử như nào?
Eo, sao hắn có thể tính toán như vậy?
– Chuyện này, binh phù ta có thể cho qua. Chúng ta coi như không thù không oán, ta đưa đứa trẻ này về dạy dỗ. Vĩnh viễn không cho nó xuất hiện trước hai vị nữa, thế nào?
Nhã Lâm xuống giọng, kẻ thù đã tới miệng, xin tha liền tha sao? Không, đương nhiên là không rồi!
– Ý của tướng quân là sao? Ai cho ai qua? Ta cũng đâu giữ binh phù, tướng quân cũng đã lục soát không phải sao?
Hắn cười, Nhã Lâm tuyệt vọng. Lần này hắn không thể cứu nổi ai rồi, đành trông chờ vào vận mệnh vậy!
Hoàng Thượng cũng đã tới, bên người còn mang theo thái y đứng đầu hoàng cung tới. Nhã Lâm tuyệt vọng, đúng là, công sức bao lâu đều bị heo ủi cả rồi!
– Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Mọi người đều quỳ xuống hành lễ, Nhã Lâm lo lắng. Nhã Như Tuyết lại vô cùng tự cao, Nhã Tịnh cũng chỉ đành mỉm cười cho có. Hoàng thượng phất tay miễn lễ, mọi người vừa đứng lên người liêng nói.
– Ta nghe người của Vương gia bẩm báo qua, nghe nói Nhã Tịnh tiểu thư cho rằng Tứ vương phi đã hạ độc chính phu quân mình? Vậy Nhã Tịnh tiểu thư có bằng chứng hay không? Hay chỉ là vu khống?
Nhã Như Tuyết vằng khỏi tay Nhã Lâm đang giữ đứng ra quỳ trước hoàng thượng bẩm báo.
– Bẩm báo hoàng thượng, dân nữ hôm trước đi ngang qua đây có nghe vương phi cùng bàn với một tên gia đinh về việc mua thuốc độc. Trong lời nói còn nhắc tới việc hạ độc trong những món ăn của vương gia hằng ngày vẫn dùng, chưa nói tới từ khi nàng ta về vương phủ. Bệnh tình của vương gia cũng chỉ tăng thêm không giảm, hôm nay dân nữ mạo phạm tới đây muốn lật đổ bộ mặt thật của ả tiện nhân đó, đồng thời nếu hôm nay có thể chứng minh. Ta muốn Vương gia hủy bỏ cá cược trước kia, buông tha cho cánh tay của phụ thân dân nữ! Tuy dân nữ chưa có bằng chứng, nhưng chỉ cần những món ăn ngày hôm nay có độc đủ chứng minh dân nữ đúng!
– Ngươi biết hậu quả của việc hôm nay nếu ngươi nói sai như thế nào không?
– Dân nữ…
Lúc này Nhã Như Tuyết bắt đầu có chút lo lắng, ở nơi đây có cả hoàng thượng. Nàng ta cũng không thể cậy có phụ thân mà làm càn.
– Dù bây giờ ngươi có hối hận cũng đã muộn! Ta đã cho thái y đi kiểm tra thức ăn một lượt, sau đó sẽ đưa vương gia đi kiểm tra độc tố trong người! Nếu như không có gì, ngươi sẽ phải chịu hình phạt thích đáng vì vu oan cho vương phi!
Nhã Tịnh nhàn nhã nhấp môi, nhưng Nhã Lâm lại chẳng thể nhàn nhã như vậy. Lão ta hết đứng lên lại ngồi xuống, vô cùng lo sợ. Sau một canh giờ, thái y đã kiểm tra xong thức ăn. Hoàn toàn không có dấu hiệu của độc tố, Nhã Như Tuyết nghe xong mặt mày liền tối lại.
– Không thể nào! Chính ta đã nghe thấy nàng ta nói như vậy cùng tên gia đinh kia! Xin người hãy cho phép dân nữ thẩm vấn hắn, đối chất cùng hắn! Dân nữ nhớ mặt tên gia đinh đó!
Hoàng thượng nhìn qua nàng, thấy nàng vẫn từ tốn như vậy liền tiếp tục hỏi.
– Vậy ý của Vương phi thế nào?
Nhã Tịnh hạ chén trà đang uống xuống, đem bộ mặt ngây thơ mỉm cười.
– Nếu Nhã Tịnh tiểu thư đã tin tưởng vào bản thân mình như vậy, ta cũng đành chiều theo. Nếu như hôm nay, không thể khám ra bất cứ thứ gì. Vậy mong tiểu thư đừng trách ta không nể tình tỷ muội một nhà! Việc nhỏ ta có thể cho qua, việc này là chuyện lớn cũng không ai có thể gánh cho muội!
Nhã Như Tuyết không quan tâm hừ lạnh nói.
– Kiểm thì kiểm đi, ta còn sợ hay sao? Ta hôm nay dù như thế nào cũng phải xé rách bộ mặt thật của ngươi!
Nàng nhướng mày phất tay, toàn bộ gia đinh đã xuất hiện trước mặt Nhã Như Tuyết. Nàng ta cố gắng tìm kiếm, nhưng cũng không thể tìm ra người.
– Có phải ngươi đã giết người phi tang chứng cứ rồi phải không? Ngươi, cái đồ oán phụ độc ác!
Nhã Tịnh đưa tay lên, một đám gia đinh giữ lại Nhã Như Tuyết đang có ý xông lên đánh nàng.
– Ngươi nói xem, miêu tả lại vị gia nhân ngươi nghĩ! Biết đâu có người ở đây biết hắn là ai?
Nhã Như Tuyết hừ lạnh, nàng ta nhớ lại dáng vẻ ấy.
– Dáng người tên gia đinh kia không quá cao to, người vạm vỡ có chút sạm đen. Đôi mắt một mí, hắn ta còn có vết sẹo dài trên tay! Khuân mặt có hình chữ điền, hắn ta nói giọng phương bắc!
Nghe nàng ta miêu tả, toàn bộ gia đinh cùng nô tì ở đây nhìn qua nhau. Một quản sự lên tiếng bẩm báo.
– Bẩm thưa Hoàng thượng, tiểu dân làm ở đây đã qua bao lâu, chưa từng thấy người nào là gia đinh như vậy! Chúng ta ở nơi đây, người mới vào cũng đã vào ba tháng. Tuyệt không có người như vậy!
Nghe quản sự nói như vậy, Hoàng thượng hỏi lão thêm một lần.
– Ngươi chắc chắn với những gì mình nói? Nếu ngươi nói sai, ta sẽ xử phạt thật nghiêm!
– Tiểu dân xin đảm bảo với những gì người nói, duy nhất có một người giống điểu thư kể là A Lăng! Hắn ta là hộ vệ thân cận của Vương gia!