Mà Turon vì mặt mũi của Hoàng Gia, lặng lẽ dùng hồn lực mới miễn cưỡng theo kịp bước chân của hắn.
Vì vậy ba người hùng hùng hổ hổ chạy đến địa điểm Đại sư Maca đã báo. Vậy mà vừa mới tới cửa đã đụng phải Đại sư Maca nghe tiếng mà đến. Sắc mặt ngài vừa kỳ lạ lại vừa mỏi mệt.
“Tình huống thế nào?” Vừa nhìn thấy nét mặt này của Maca, Turon nhanh chóng hỏi trước.
Sắc mặt Đại sư Maca cổ quái nhìn lướt qua ba người, cuối cùng rơi lên người Ngu Uyên, muốn nói lại thôi: “Xảy ra chút chuyện….mọi người có thể phải làm thật tốt công tác chuẩn bị…..”
Nhưng ngài nói cũng không nổi nữa, bởi vì ngài đã phát hiện ra khuôn mặt đen đến dọa người của Ngu Uyên. Ngài càng nói, sắc mặt Ngu Uyên càng khó nhìn hơn vài phần, thậm chí còn không đợi Đại sư Maca nói xong, hắn đã là người mất khống chế xông vào đầu tiên.
Đi chưa được mấy bước, Ngu Uyên đã sững sờ đứng trước cửa phòng.
Đại sư Maca cảm thấy sắp không xong đến nơi rồi, ngài quay đầu, đi lên hai bước, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết rõ tình huống lúc đó như thế nào, nhưng đây chính là kết quả. Cụ thể hơn thì vẫn đang trong quá trình điều tra, tôi sẽ nghĩ biện pháp….”
Chỉ tiếc là những lời này của ngài, Ngu Uyên một chữ không nghe không lọt.
Bởi vì trong khoảnh khắc ấy, ngay trước mặt hắn, trong căn phòng xa lạ này, một thiếu niên đang nhắm mắt nằm an ổn trên giường. Đúng vậy, là thiếu niên.
Mái tóc mềm mại xõa tung, thậm chí còn vương cả lên mặt, lông mi vừa đen vừa cong, da thịt nhẵn nhụi như trứng gà bóc, miệng nhỏ hồng hào thi thoảng mấp máy. Trên người anh đắp một tầng chăn mỏng, lộ ra một chút bả vai bóng loáng, còn mơ hồ thấy được cả xương quai xanh.
Kết hợp với ánh đèn vàng cam ấm áp, Ngu Uyên bất chợt cảm thấy trái tim mình trong một giây ấy đã bị bệnh nghiêm trọng. Đặc biệt là khi nhìn thấy đối phương hình như còn có chút lo lắng mà khẽ giật thân thể. Hắn không biết cơn kích động đang dâng trào trong lòng là sao, hắn theo bản năng bước lên từng bước, ánh mắt không nỡ chớp lấy một cái.
“Chuyện xảy ra đột ngột, nên chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị quần áo kịp thời. Vì vậy….cứ đắp một tấm chăn trước đã vậy.”
Bởi vì, bởi vì tấm chăn này không bọc được hết người thiếu niên, từ bắp chân đều lộ hết ra bên ngoài. Cũng không biết là nằm mơ thấy cái gì, ngón chân mập mập hồng hồng còn co lại một cái.
Ngài nhìn hai người khác vẫn còn đang ở trong phòng, lại nhìn bộ dạng hiện tại của Chử Thư Mặc, có mấy phần luống cuống.
Noelle đẹp mắt không phải không có, nhưng đẹp đến trình độ này thì quả thật là lần đầu tiên bọn họ được thấy. Nhìn da dẻ trơn bóng mịn màng kia đi, nước miếng còn không chịu nổi mà sắp trào cả ra ngoài rồi.
Mà cái kiểu ‘tay ôm đàn che nửa mặt hoa’* thế này, mắt hai người đứng ngoài cũng sắp phát xanh đến nơi rồi. Sắc mặt Ngu Uyên vì thế mà càng ngày càng trầm xuống, hắn ba bước thành hai, cởi áo khoác trùm lên người thiếu niên, bao bọc kín kẽ toàn bộ cơ thể Chử Thư Mặc. Hắn bế anh lên, ôm vào trong lòng, rồi mới ngồi xuống ghế sofa.
*Tay ôm đàn che nửa mặt hoa là một câu thơ trong bài ‘Tỳ bà hành’ của Bạch Cư Dị, ý chỉ một vẻ đẹp nửa kín nửa hở, không lộ liễu, hớ hênh mà vẫn giữ được nét đẹp thanh nhã của người con gái.
Nhìn thì cao lớn hơn trước kia không ít, nhưng ôm vào ngực rồi mới thấy vừa gầy vừa nhẹ.
Đặc biệt là khi bạn nhỏ này được Ngu Uyên ôm vào lòng, rất kỳ diệu đã an tĩnh lại. Còn cẩn thận hướng vào trong lồng ngực hắn cọ cọ, thậm chí bàn tay nhỏ bé còn bấu lấy vạt áo hắn.
Nhìn bộ dáng ỷ lại trong vô thức này, ai cũng phải mềm lòng.
Ngu Uyên đã thấy lòng mềm nhũn ra rồi, nhưng bên ngoài nhìn qua lại phát hiện ra ý định chiếm giữ tuyệt đối, còn có chút thân mật mà từ trước đến nay chưa từng biểu hiện ra.
A Trạch đã thấy tốt hơn nhiều rồi, Turon đứng bên cạnh lại lén lút lau chút mồ hôi trên trán. Trời ạ, sinh thời hắn thế mà lại có thể nhìn thấy vẻ mặt này của Ngu tổng….
>>>>>>>
“Không phải bị tiêm vào, chỉ là thẩm thấu chút thuốc.” Âm thanh mệt mỏi vang lên: “Trước khi bọn họ rời đi, tôi đã kịp nhìn thấy một số thứ.”
“Tại sao lại biến thành như vậy? Không có giải thích gì hợp lý sao?”
“Có thể là do tiềm năng bộc phát. Chuyện kế tiếp, kính xin Ngu tổng cho tôi thêm chút thời gian….”
Đầu óc Chử Thư Mặc hỗn loạn, chỉ nghe thấy bên tai mình thi thoảng vẫn truyền tới chút tạp âm, nhưng anh làm sao cũng không thể mở nổi mắt ra.
Đại não như thể biến thành bột nhão, Chử Thư Mặc giãy giụa muốn thoát ra khỏi bóng đen vô tận này. Nhưng ngoại trừ bóng tối, cái gì cũng không thể thấy.
Anh nhớ anh vừa mới….bị bác sĩ Lý dẫn tới một căn phòng nằm dưới lòng đấy. Sau đó, tại nơi này gặp được Búp Bê, còn lôi kéo Búp Bê tìm cơ hội chạy trốn. Không chạy được bao xa, anh không chịu được nữa mà ngã xuống. Từ từ, Búp Bê?!
Đúng, Búp Bê, cậu ấy…..
Chử Thư Mặc nghĩ đến đây đã cảm thấy cực kỳ nhức đầu, làm cách nào cũng không thể suy nghĩ.
Chỉ nhớ mang máng, con đường đó quanh co, có rất nhiều đá vụn. Chử Thư Mặc không rõ mình ngã xuống lúc nào, anh chỉ biết không rõ bắt đầu từ lúc nào, hình như mình được người khác nhẹ nhàng bế lên. Sau đó, nhiệt độ ấm áp này chưa từng rời đi.
Làm cho anh cảm thấy rất thoải mái, rất an tâm. Chử Thư Mặc không nhịn được cọ xát vào nơi phát ra nguồn nhiệt, cùng lúc đó, chóp mũi cũng truyền tới mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
“Lúc nào sẽ tỉnh?” Thật lâu sau đó, thanh âm kia một lần nữa vang lên.
……Ngu Uyên?
Chử Thư Mặc cuối cùng đã hiểu, sững sờ một lúc vẫn không xác định được, tại sao Ngu Uyên lại ở chỗ này? Anh rõ ràng mới vừa ép đi xuống tầng hầm, vất vả lắm mới giở ra chút thủ đoạn, nhưng căn bản chạy không được bao xa đã ngất đi, anh lại bị tóm rồi hả?
Cho nên bây giờ là đang…..nằm mơ sao?
Chử Thư Mặc đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, trái tim như bị chịu một áp lực rất lớn, mỗi lần đập là một lần đau, thậm chí thở ra hít vào cũng thấy tức ngực.
Không lâu sau đó, Chử Thư Mặc tỉnh lại từ trong mộng.
Vừa mở mắt đã đối mặt với cặp mắt thâm thúy của Ngu Uyên, giống như có thể hút cả người anh vào trong.
Chử Thư Mặc nhất thời kinh ngạc, sau khi thoát được ra khỏi đôi mắt ám ảnh ấy, anh đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngu Uyên…..sao lại, bé lại rồi?