Diễm Tinh lắc đầu.
“Không khóc nữa, khóc nữa tôi sẽ nổi giận.” Tần Phong trầm giọng nói, mang theo chút uy hiếp.
Không biết là do Tần Phong uy hiếp có hiệu quả hay do Diễm Tinh khóc một đường đã hết nước mắt nên cô thật sự nín khóc. Cô chui ra khỏi lòng Tần Phong nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yên lặng không nói gì. Tần Phong cũng không nói gì, chỉ ngồi đó quan sát cô. Hiện tại cô trở về dáng vẻ bình thường, ngoài đôi mắt có chút sưng ra thật sự không cho thấy dấu hiệu gì của việc cô đã khóc. 30 phút sau, xe dừng lại ở biệt thự Triệu Gia. Diễm Tinh mở cửa xuống xe, sau đó cô nhìn vào trong xe hơi cười nói với Tần Phong: “Phong ca ca, cảm ơn anh. Hôm nay anh mệt rồi, anh về Trừng Viên nghỉ ngơi đi, đừng làm việc vội.”
Thấy trong ánh mắt cô có sự quan tâm đến hắn, đáy mắt Tần Phong nhu hòa đi không ít. Gật đầu nói: “Được!”
Nghe được câu trả lời của hắn Diễm Tinh mới yên lòng đem vali vào nhà. Tần Phong muốn giúp cô cũng cô không chịu nghe, vali của cô nhẹ không nên phiền đến hắn.
Nhìn Diễm Tinh đã đi vào nhà, Tần Phong mới lấy tay day day trán, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Về Trừng Viên.” Đối với cô hắn có dục vọng chiếm hữu rất lớn. Lớn đến nỗi, khi nhìn thấy cô lo lắng cô rơi nước mắt vì một người khác khiến tức giận trong lòng hắn dâng lên. Hắn chỉ muốn trong thế giới của cô có một mình hắn, chỉ có hắn mới cô thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Nhưng hắn biết cô không thể chỉ quan tâm đến mỗi một mình hắn. Hắn đã cố gắng khắc chế tức giận của mình vì không muốn dọa đến cô, không muốn dọa cô bé của hắn chạy mất.
Rồi sẽ có một ngày, khi hắn nắm được trái tim cô, cô sẽ chỉ vì hắn mà lo lắng, chỉ vì hắn mà khóc. Trên đời này ngoài hắn ra, không ai có thể khiến cô khóc nữa.
“Thiếu gia, nhưng bên Tần Thị sắp có cuộc họp.” Jason nghe Tần Phong nói muốn về Trừng Viên nên thận trọng nhắc nhở.
“Không vội.” Tần Phong nhắm mắt, ngả đầu về phía sau lười biếng lên tiếng. Cô gái nhỏ bảo hắn nghỉ ngơi, hắn nghĩ mình nên nghe lời cô.
Jason ở bên trên một lần nữa cảm thán. Triệu tiểu thư quả nhiên lợi hại, chỉ một câu nói có thể khiến thiếu gia quay về Trừng Viên nghỉ ngơi.
Diễm Tinh về nhà chào dì Trình một câu rồi lên phòng, Tiễu Mỹ đi đằng sau cũng muốn lên theo nhưng dì Trình gọi lại: “A Tinh làm sao vậy?”
“Mạn Nhu tiểu thư bị tai nạn, tình trạng không tốt lắm nên tiểu thư có chút buồn ạ. Trên máy bay cũng chưa ăn gì.” Tiểu Mỹ nói sơ qua với dì Trình.
“Tôi vừa làm chút đồ ăn nhẹ cho A Tinh, cô mang lên hộ tôi nhé.” Dì Trình nghe vậy có chút bất ngờ rồi thở dài nói. Mạn Nhu tiểu thư là một cô gái tốt, chơi với tiểu thư nhà bà từ bé. Hiện tại cô bé đó bị như vậy, tiểu thư đương nhiên thấy rất buồn rồi. Rồi bà đi vào phòng bếp, hai phút sau bê một khay đồ ăn ra đưa cho Tiểu Mỹ.
“Vâng.” Tiểu Mỹ gật đầu nói rồi cầm cái khay từ tay dì Trình, sau đó bước lên phòng Diễm Tinh. Lên đến trên đó cô phát hiện tiểu thư còn chưa đóng cửa, biết tiểu thư để cửa cho cô đi vào, Tiểu Mỹ không chậm trễ nữa, nhanh chóng đi vào bên trong, cung kính gọi: “Tiểu thư. Người ăn một chút gì đi ạ.”
Diễm Tinh lúc này đang ngồi trên cái ghế hình cầu của mình, không biết hiện tại cô đang nghĩ gì. Chỉ chốc sau, giọng nói dịu dàng mang theo gió xuân vang lên: “Chị cứ để ở bàn, chốc rồi em ăn. Em nghe nói nhà họ Thẩm và nhà họ Chu đã công bố chuyện đính hôn?”
“Đúng vậy ạ, là vào ngày tiểu thư đi sang New York cùng Tần thiếu ạ. Tôi nghe nói buổi lễ hôm đấy rất náo nhiệt, và cũng có một thông tin, Chu tiểu thư có tin vui rồi ạ. Khoảng 1 tháng nữa sẽ tổ chức lễ cưới ạ.” Tiểu Mỹ vừa để khay đồ ăn lên bàn vừa nghiêm cẩn nói. Cô biết, hiện tại tiểu thư đang tức giận.
“Em còn chưa tặng cho họ quà mừng, thật là tiếc mà.” Diễm Tinh cười cười, cả gương mặt cô được ánh nắng chiếu vào sáng bừng.
“Vậy tiệc cưới này, chúng ta có nên chuẩn bị gấp đôi quà mừng không ạ.” Tiểu Mỹ hiểu ý Diễm Tinh, nói.
“Chị đúng là càng ngày càng hiểu ý em đó.” Mắt Diễm Tinh cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, nhưng sau trong đáy mắt cô là bình lặng đến rợn người.
“Trước đó, Thẩm Tử Mặc có đến tìm Nhu Nhi không vậy?” Ngừng một chút, có lẽ vì ánh nắng chiếu vào quá mạnh, cô khẽ nheo mắt, hỏi Tiểu Mỹ.
“Theo tôi được biết, trước ngày đính hôn một ngày, Thẩm Tử Mặc có đến tìm Mạn Nhu tiểu thư nhưng Mạn Nhu tiểu thư từ chối gặp mặt. Sau đó không hiểu sao bị Chu tiểu thư phát hiện, cô ta mới…” Tiểu Mỹ không nói hết câu, nhưng Diễm Tinh biết được. Chu Thiên Ân sợ Thẩm Tử Mặc quay lại với Mạn Nhu cho nên mới làm ra chuyện này. Cô ta đã có gan làm, vậy tốt nhất nên có gan trả, mà cái giá phải trả thì không phải cái giá tầm thường.
Diễm Tinh gật đầu: “Chị giúp em cho người theo dõi cô ta. Em nhớ Chu Thiên Ân còn có một cô em họ tên Chu Thiên Tâm. Hai người này vốn ngoài mặt hòa thuận nhưng bên trong bất hòa. Hình như Chu Thiên Tâm đối với Thẩm Tử Mặc cũng có chút ý tứ, chúng ta giúp đỡ hai người họ một chút.”
“Dạ.” Tiểu Mỹ nghe lệnh đi ra ngoài làm việc.
Diễm Tinh lúc này lại nhắm mắt lại, môi mấp máy ba chữ: “Chu Thiên Ân!”
Ngày hôm sau, Diễm Tinh chuẩn bị một chút rồi đến bệnh viện thăm Mạn Nhu. Diệu An đã đợi cô ở dưới nhà để cùng cô đi rồi.
Nhìn thấy Diễm Tinh từ nhà ra, Diệu An gọi: “A Tinh.”
Diễm Tinh gật đầu với cô một cái rồi lên xe: “Chúng ta mau đi thôi.”
Diệu An nghe cô nói vậy thì gật đầu: “Cậu biết tin nên về sớm sao? Chuyện bên đó đã ổn thỏa chưa?”
“Ừ, ổn rồi tớ đã tìm được người rồi.” Diễm Tinh cười nhẹ nói.
“Vậy là tốt rồi.”
Diễm Tinh ngồi trên xe, lại nhớ ra gì đó liền lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Phong: “Phong ca ca, em muốn tập bắn súng.” sau đó cô đóng giao diện. Cô biết giờ này Tần Phong đang bận việc, sẽ không trả lời tin nhắn của cô.
Nhưng vài phút sau tin nhắn từ Tần Phong nhắn lại đây vỏn vẹn ba chữ: “Đến Trừng Viên.”
Diễm Tinh nhắn lại: “Vâng. Em đi thăm Nhu Nhi rồi sẽ đến ạ.”
“Ừ.” Tần Phong lại nhắn lại một chữ.
Diễm Tinh đối với cách nhắn của hắn đã sớm quen thuộc, cũng không để ý nhiều trong lòng.
Hôm nay tâm trạng Diễm Tinh cùng Diệu An tốt hơn một chút. Tối qua họ nghe nói Mạn Nhu đã bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại rồi. Khả năng tỉnh lại rất cao. Nghe được tin này, hai cô gái thấp thỏm cả một ngày tâm tình ít nhiều buông lỏng đôi phần.
Nhưng là thả lỏng chưa được bao lâu thì lại trùng xuống. Lúc hai cô gái đến cửa phòng bệnh của Mạn Nhu, Thẩm Tử Mặc cũng đứng nơi đó. Ánh mắt của Diệu An và Diễm Tinh khi nhìn Thẩm Tử Mặc lạnh đi một nửa.
“Thẩm thiếu đến đây làm gì?” Diệu An lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói còn mang theo phần chán ghét.
“Tôi chỉ muốn đến thăm Nhu Nhi.”
Hắn dứt lời thì Diễm Tinh cũng lên tiếng, cô nhíu mi: “Thẩm thiếu, mời anh ăn nói thận trọng. Anh và Mạn Nhu đã không còn quan hệ, nên hai chữ Nhu Nhi, anh không xứng gọi.” Thấy Thẩm Tử Mặc còn muốn lên tiếng cô lại ngắt lời.
“Còn nữa, anh nên nhớ người anh sắp cưới là ai. Mời Thẩm thiếu về cho, đừng ở đây làm quấy rầy Nhu Nhi nhà chúng tôi nghỉ ngơi.” Diễm Tinh nói xong, kéo tay Diệu An đi vào trong phòng, trước khi đi qua hai người canh cửa cô dừng lại nói: “Từ sau nếu thấy người này và vợ anh ta đến, không cần nể mặt, trực tiếp đuổi đi. Dùng lời không được thì dùng đến vũ lực.”
Hai người ngoài cửa nghe cô lên tiếng thì gật đầu “Vâng.” một tiếng.
Vào đến trong phòng cô thấy Giản phu nhân đang ngồi ở trên sofa. Lúc này bà trông rất tiều tụy, phong thái phu nhân thường ngày đã đâu mất, chỉ để lại một người mẹ vì con mình nguy kịch mà khóc. Vẻ mặt lạnh nhạt vừa rồi của Diễm Tinh thay bằng sự đau lòng. Cô cùng Diệu An tiến lên ngồi bên cạnh Giản phu nhân, khẽ gọi: “Bác gái.”
“A Tinh và An An đến thăm Nhu Nhi đó à?” Bà miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói.
“Dạ, bọn cháu đến thăm Nhu Nhi. Cháu nghe bác sĩ nói, tình hình hiện tại của Nhu Nhi rất tốt, bác gái đừng quá lo lắng.” Diễm Tinh cầm tay Giản phu nhân nói.
“Bác gái, cháu nghe bác trai nói bác không ăn gì nhiều từ tối qua đến giờ. Mẹ cháu có nấu chút cháo, nói cháu mang đến cho bác, bác nể mặt mẹ cháu ăn một chút nhé.” Diệu An đưa tay với lấy hộp cháo cô vừa mang đến nói.
“Cho bác gửi lời cảm ơn mẹ cháu nhé. Còn có anh hai của A Tinh nữa. Cũng may ngày đó Khải Nhi có mặt đúng lúc Nhu Nhi xảy ra chuyện, nên mới có thể kịp thời đưa Nhu Nhi đi cấp cứu. Nếu không, phỏng chừng Nhu Nhi đã…” Giản phu nhân nghĩ đến việc suýt nữa thì không gặp được con gái lại không nén được mà mắt đỏ hoe.
Diễm Tinh vuốt vuốt lưng bà để bà bình ổn lại tâm tình, nhẹ nhàng nói: “Bác gái, chúng cháu là bạn với Nhu Nhi từ nhỏ. Nhu Nhi gặp chuyện làm sao bọn cháu có thể bỏ mặc được. Bác không cần nói cảm ơn khách sáo như vậy đâu. Bác ăn một chút gì đi ạ. Nếu Nhu Nhi tỉnh lại mà thấy bác như vậy, cậu ấy sẽ cảm thấy có lỗi lắm.”
“A Tinh nói đúng đấy ạ, bác ăn chút gì đi.” Diệu An gật đầu tiếp lời, cô cũng vừa lúc múc cháo từ trong hộp ra bát, tay cầm bát cháo để vào tay Giản phu nhân.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mắt này, Giản phu nhân cười nhẹ: “Có hai cháu là bạn, Nhu Nhi quả thật rất may mắn.” Nói rồi bà cầm bát cháo lên ăn mấy miếng.
Diễm Tinh và Diệu An ngồi nói chuyện với Giản phu nhân đến lúc Giản lão gia đến mới ra về.
Giản phu nhân đợi lúc Diễm Tinh và Diệu An đi ra ngoài mới nói với Giản lão gia: “Hai đứa bé đó thật sự rất tốt. Có hai đứa ở cạnh Nhu Nhi, em cũng yên tâm hơn.” Hai vợ chồng bà có mỗi một cô con gái. Đặt con gái trong lòng phùng đến tận trời. Về sau con gái dẫn theo hai người bạn về nhà, bà cũng rất vui vẻ. Rồi hai cô gái đó lớn lên, thỉnh thoảng cũng sẽ sang chơi cùng bà. Bà sớm đối với Diễm Tinh và Diệu An giống con cháu trong nhà từ lâu. Cũng vì ba cô gái quan hệ tốt, nên giữa ba gia tộc quan hệ cũng tốt hơn. Thỉnh thoảng bà cũng cùng Triệu phu nhân và Mã phu nhân đi shopping, uống trà, quan hệ khá thân thiết.
Giản lão gia gật đầu, ôm Giản phu nhân nói: “Em đã ăn gì chưa?”
“Em ăn rồi, lúc nãy An An có mang cháo vào cho em.”
Diễm Tinh và Diệu An đi ra ngoài cửa bệnh viện, đã có một chiếc xe Cadillac đứng đó. Nhìn biển số, cô biết đây là xe của Tần Phong. Lúc nãy Tần Phong có nhắn tin hỏi cô đã ra khỏi bênh viện chưa. Cô nhắn khi nào Giản lão gia đến thì cô mới về. Hắn nhắn lại bảo hắn ở bên ngoài đợi cô rồi cùng về.
Cô liền tạm biệt Diệu An sau đó lên xe của Tần Phong. Diệu An đứng đằng đó thở dài một hơi, ánh mắt nhìn chiếc xe có chút kì lạ rồi lên xe nhà mình đi về.