“Nếu bọn họ muốn tra thì cũng nên cho bọn họ cái mục tiêu để tra, nếu tra tới trả lui mà vẫn không tra được gì thì sớm hay muộn cũng sẽ đặt sự nghi ngờ lên người chúng ta.”
Tên gọi tắt của nó là: Tìm một người đội nồi dùm.
“Nếu bọn họ hoài nghi là do phủ Trấn Bắc Hầu thì cứ chứng thực hoài nghi đó của bọn họ đi.” Thẩm Úc nhẹ nhàng đưa ra quyết định.
Như Thẩm Úc suy đoán, ban đầu người của Việt Vương rối loạn trận tuyến nên không chú ý, nhưng khi bọn họ phản ứng lại sẽ nhận ra những chuyện này chỗ nào cũng không hợp lí.
Những mưu sĩ* Việt Vương phí tâm bồi dưỡng ra cũng không thật sự chỉ là bao cỏ**, nếu không có thực học*** thì Việt Vương cũng chướng mắt. (* người hiến mưu kế. **:vô dụng mặc kệ người ta sắp xếp. ***tài năng thật sự.)
Truy theo những manh mối Ẩn Long Vệ cố tình để lại, bọn họ tra ra được vấn đề trong phủ Trấn Bắc Hầu.
“Quả nhiên vấn đề nằm ở đứa con vợ lẽ của Trấn Bắc Hầu.”
“Nói đến cùng chẳng qua cũng chỉ là đứa con của vợ lẽ, nếu ngay từ đầu là Thẩm Úc thì điện hạ mắng thôi là xong, còn Thẩm Thanh Nhiên thì tính là cái gì? Sao điện hạ lại coi trọng hắn một cách mông lung như vậy?”(?)
Việt Vương không nói những nội dung Thẩm Thanh Nhiên viết trong thư cho những người này, cho nên bọn họ không biết suýt chút nữa thì Thẩm Thanh Nhiên đã trở thành đồng liêu của bọn họ.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh Nhiên cũng sống không quá tốt, dù sao cũng gây ra chuyện lớn như vậy. Trấn Bắc Hầu cảm thấy rất mất mặt, nhà người ta tốt xấu gì cũng là nữ nhi, còn Thẩm Thanh Nhiên là một nam nhân, vội vàng làm cái gì?
Để nguôi ngoai, ông ta lại cấm túc Thẩm Thanh Nhiên tiếp.
“Sau này không có sự cho phép của ta, ngươi không được ra ngoài làm ta vừa mất mặt vừa xấu hổ!”
Không màng đến lời giải thích của Thẩm Thanh Nhiên, Trấn Bắc Hầu phất tay áo mà đi, lúc trước ông ta thật có mắt như mù, cảm thấy đứa con trai này có thể trọng dụng được nên mới mặc kệ con vợ cả.
Trấn Bắc Hầu càng nghĩ càng hối hận, lấy trình độ được sủng ái của Thẩm Úc, nếu lúc trước ông ta đối xử tốt với y thì phủ Trấn Bắc Hầu lo gì không có tương lai. Không giống như nghiệt tử* Thẩm Thanh Nhiên, chỉ biết làm ông ta mất mặt. (Đứa con phạm nhiều tội nghiệt.)
Tra ra được là người trong phủ Trấn Bắc Hầu, sao người của Việt Vương có thể chấp nhận bỏ qua, bọn họ bắt đầu nhằm vào phủ Trấn Bắc Hầu, dù thế lực của bọn họ bị kéo lên một ít nhưng bọn họ chiếm cứ ở kinh thành nhiều năm như vậy, dùng những thế lực đó đối phó với một hầu phủ đang xuống dốc cũng dư sức.
Thẩm Thanh Nhiên phải chịu cơn giận này, hắn cảm thấy mình cũng rất oan ức. Vốn hắn cho rằng Việt Vương chỉ có một mình hắn, còn tưởng rằng cuối cùng mình cũng tìm được chồng, ai mà ngờ được hắn cũng chỉ là một con cá trong cái ao cá của Việt Vương, gì cũng không phải.
Như di nương khuyên tốt khuyên xấu một hồi mới có thể khuyên được hắn.
“Mệnh của Thẩm Úc cũng quá tốt rồi, sớm biết bệ hạ đối xử với người bên gối tốt như vậy thì dù có nói cái gì ta cũng sẽ không đẩy cơ hội này cho hắn. Đứa con số khổ của ta, đáng lẽ người vào cung nên là con.”
Nghe thấy lời Như di nương nói, trong lòng Thẩm Thanh Nhiên lại càng thêm hụt hẫng, nếu lúc trước người vào cung chính là hắn thì hiện tại Thẩm Úc, không, toàn bộ phủ Trấn Bắc Hầu có phải đều dựa vào hắn mà sống không?
Mộ Tịch kể những chuyện xảy ra ở phủ Trấn Bắc Hầu cho Thẩm Úc nghe, nói xong còn phẫn uất nói: ” Thẩm Thanh Nhiên kia cũng không nghĩ xem dù tính người vào cung là hắn thì bệ hạ cũng sẽ coi trọng hắn sao?”
“Hiện tại người vào cung chính là ta, hắn có hối hận như thế nào cũng không thay đổi được sự thật này.” Thẩm Úc thong thả cắt tỉa cành lá cho mặc lan.
“Người ở phủ Trấn Bắc Hầu đều chỉ xem đồ ăn trước đĩa*, những thứ lúc trước công tử phải chịu bọn họ cũng phải trải qua mới đúng.” (Chỉ thấy hiện tại mà không thấy quá khứ đã thế nào(?))
“Đừng nóng vội, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu thôi.” Thẩm Úc nhận lấy khăn tay Mộ Tịch đưa tới, những ánh sáng không nên thuộc về Thẩm Thanh Nhiên, một đời này y cũng sẽ không để hắn có được.
Cung nhân tiến lên dọn hoa đến chỗ đặt mặc lan, Thẩm Úc buông khăn: “Những cung nữ đó thế nào rồi?”
“Tất cả đều đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, bệ hạ đã phái các nữ ý tới chăm sóc bọn họ, lại qua một đoạn thời gian nữa liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Trên mặt Mộ Tịch hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Trạng thái tinh thần của các nàng cũng tốt hơn nhiều, tất cả đều rất cảm kích công tử vì ngài đã giúp các nàng.”
” Còn phía Lý công công thì sao?”
Mộ Tịch lạnh mặt xuống: “Hắn hình như vẫn không có việc gì, những nữ tử đó mất tích hắn cũng không thèm để ý tới.”
“Mạnh Nguyên đã nhận lệnh lui xuống, đây là thời điểm tốt để giải quyết Lý công công.” Trong mắt Thẩm Úc khẽ xẹt qua tia sáng lạnh lẽo.
“Mạnh Nguyên ở chung với mọi người như thế nào?”
“Tiểu Mạnh công công là người giỏi ứng xử, các tiểu cung nữ và các tiểu thái giám đều rất tin phục hắn.”
“Ừm.” Thẩm Úc không trực tiếp xử lý Lý công công rồi giao phó mọi việc cho Mạnh Nguyên mà lại tìm những chuyện khác giao cho hắn, để hắn hiểu về Ngọc Chương Cung trước một chút.
Sau khi Mạnh công công biết cách làm của Thẩm Úc cũng không có gì không vui mà ngược lại còn tìm tới Mạnh Nguyên để dặn dò.
“Đừng bởi vì quý quân cho ngươi làm những việc nhỏ mà không đặt trong lòng, quý quân đây là cố ý bồi dưỡng ngươi đó, cha nuôi của ngươi đã vứt cấu mặt già để tính toán cho ngươi, nếu ngươi làm không tốt thì đừng trách cha nuôi vô tình!”
“Nhi tử đã biết, quý quân đối đãi với mọi người như thế nào nhi tử đều có thể cảm nhận được, nhi tử sẽ không để cha nuôi thấy hổ thẹn!” Ánh mắt Mạnh Nguyên kiên định, “Cũng sẽ không phụ sự bồi dưỡng của quý quân!”
“Ngươi có thể hiểu là tốt rồi,” Mạnh công công vừa lòng gật đầu, “Cục diện trong cung có thể thay đổi trong chớp mắt, không phải không có nơi tốt hơn so với nơi của quý quân nhưng ngươi biết vì sao ta muốn cho ngươi đi đến Ngọc Chương Cung không?”
Mạnh công công cũng muốn nói rõ ràng mọi chuyện một lần: “Bởi vì quý quân rất được bệ hạ coi trọng, dưới sự dẫn dắt của bệ hạ, Ngọc Chương Cung đã thoát ly khỏi hệ thống của hoàng cung, nó cao hơn bất cứ chỗ nào ở hoàng cung, ở đó sẽ không chịu bất cứ sự quấy nhiễu nào cả. Làm việc ở Ngọc Chương Cung thì quyền thế có thể không lớn bằng những nơi khác nhưng lại là nơi ổn định nhất.” Edit hơi rối nhưng đại loại là ở Ngọc Chương Cung thì dù trong cung có ra sao cũng sẽ ít bị ảnh hưởng vì đc bệ hạ bảo kê:))
Sau một hồi nói chuyện, Mạnh công công vỗ vỗ bả vai Mạnh Nguyên: ” Tên Lý Bình kia, cơ hội tốt như thế vẫn có thể để mất, ngươi cần phải lấy hắn làm giới hạn, trong mắt quý quân không chấp nhận được một hạt cát, ngươi phải quản tốt trên dưới của Ngọc Chương Cung, đừng để tên nào có dã tâm lớn làm bẩn mắt quý quân.”
Hôm sau, Mạnh công công bưng trà cho Thương Quân Lẫm, thình lình Thương Quân Lẫm nói: “Trẫm không hy vọng lại nghe được thêm bất cứ chuyện gì xảy ra ở Ngọc Chương Cung khiến quý quân phiền lòng, ngươi hiểu không?”
“Nô tài hiểu, nô tài đã cảnh cáo Mạnh Nguyên trước, loại chuyện thế này tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!”
Mạnh công công đang âm thầm nhéo lòng mình, còn may Mạnh Nguyên được ông dạy từ nhỏ đến lớn, còn hiểu tận gốc rễ, lại có ông thường thường cảnh cáo ở phía sau, sẽ không gây ra sai lầm gì lớn.
Lần này bệ hạ ngầm đồng ý để quý quân tự tay xử lý, nếu có lần sau chắc chắn bệ hạ sẽ không nhẹ nhàng buông tha!
Lý Bình vẫn làm mọi thứ giống như bình thường, hắn tìm ra một khoảng thời gian trống rồi tính đi thư giãn chút. Gần đây Ngọc Chương Cung có một thái giám mới tới, lớn lên khá ổn, lại được mọi người hoan nghênh khiến cho Lý Bình cảm thấy không quen nhìn.
Phải nghĩ biện pháp để diệt trừ hắn.
Lý Bình mải nghĩ chuyện trong lòng, không chú ý tới xung quanh an tĩnh đến mức không bình thường.
“Lý công công đang đi đâu vậy?”
Lý Bình bị Mạnh Nguyên đột nhiên xuất hiện ở chỗ ngoặt làm cho hoảng sợ, tức giận nói: “Ta đi đâu hình như không tới phiên tiểu Mạnh công công quản đúng không?”
“Quả thật ta không quản được, thế nhưng quý quân kêu ta mang ngươi đi gặp ngài ấy.”
Không nói lời vô nghĩa với hắn, Mạnh Nguyên vẫy tay một cái, phía sau hắn có hai thị vệ đi ra, không nói hai lời liền bắt lấy Lý Bình.
Thẩm Úc tựa ở trên người Thương Quân Lẫm, chỉ chỉ tấm bình phong cách đó không xa: “Bọn họ sắp tới rồi, bệ hạ.”
Thương Quân Lẫm đứng dậy, nhéo mặt Thẩm Úc: “Trẫm biết, sẽ không quản chuyện của ngươi.”
Đi đến phía sau bình phong ngồi xuống, Thương Quân Lẫm nhìn Thẩm Úc đang ngồi ngay ngắn trên địa vị cao, bỗng có một loại ảo giác tráo đổi thân phận.