“Thế ngài có nói không?”
Thanh Duy nhớ lại ngày thành thân, y cầm gậy như ý, ngập ngừng do dự lúc vén khăn trùm của cô dâu.
Và y cũng giữ kín về thân phận mình.
Giang Từ Chu nói: “Nếu nàng thật sự muốn biết thì ta sẽ nói.”
Rồi y im lặng, như thể chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, một lúc lâu sau mới nói: “Ta…”
Nhưng Thanh Duy đã giơ tay bịt miệng y.
Trong màn đêm tĩnh lặng, nàng dựa sát vào y, nhờ ánh đèn lay lắt trong phòng mà nàng có thể thấy được đôi mắt nhạt màu của y.
Thực ra nàng có rất nhiều suy đoán về thân phận của y, và đã lờ mờ đoán được y là ai.
Nhưng vào khoảnh khắc này, bỗng Thanh Duy không muốn biết đáp án chút nào.
Dù không muốn phải thừa nhận một điều, từ sau khi Tiển Khâm Đài sập, nàng đã từng sống nay đây mai đó tại nhiều hộ, mà thời gian ở Giang gia tuy ngắn nhưng lại là những tháng ngày nàng vui vẻ nhất, nếu có ngày y quay về làm vị vương gia ngồi tít trên cao kia, thì cũng đến lúc nàng phải rời đi.
Một mình tự do vẫn ổn thôi, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn hy vọng quãng thời gian này có thể kéo dài thêm lâu.
“Đừng nói nữa, ta không nghe.”
Giang Từ Chu nhìn nàng: “Không nghe thật à?”
Thanh Duy rút tay về, lắc đầu nói: “Không nghe.”
Giang Từ Chu nhìn nàng đăm đăm, một lúc sau, y khẽ hỏi: “Lại ghen? Lần này là với em gái của nàng?”
Thanh Duy: “…”
Giang Từ Chu: “Nương tử à, sao nàng lại hay ghen thế?”
Y nói với giọng trêu đùa, Thanh Duy biết y đang bỡn cợt mình.
Nàng mở miệng toan biện giải, song cuối cùng lại thôi, giải thích làm gì, giải thích nhiều y cũng không nghe, ra tay luôn đi.
Ôn Tiểu Dã chính là như vậy đấy, nếu không nói lý được thì dựa vào nắm đấm!
Gần như ngay trong chớp mắt, Giang Từ Chu chỉ thấy Thanh Duy đánh thẳng về phía mình, y giơ tay đỡ nhưng đã quá muộn, chỉ mới chụp được cổ tay nàng mà đã bị đẩy ngã xuống giường. Thanh Duy túm vạt áo Giang Từ Chu, giang chân ngồi trên người y, nhìn xuống từ trên cao, giọng lanh lảnh: “Ta cảnh báo ngài một lần cuối cùng, về sau không được nói ta ghen nữa.”
Giang Từ Chu không khỏi bật cười, tiếng cười lại cực kỳ nhẹ nhàng: “Do ta thấy nàng không vui nên mới trêu nàng bớt buồn thôi mà.”
Y nói tiếp: “Được rồi, lần sau không nói nữa.”
“Đã nhớ chưa?” Thanh Duy cúi người, bàn tay vẫn siết vạt áo của Giang Từ Chu, giọng đay nghiến hệt như nữ thổ phỉ.
“… Nhớ rồi.”
Hai chữ cuối ấy nghe có vẻ khàn, Thanh Duy nhìn y chằm chằm, cảm thấy giọng y rất khác thường.
Cả hai cứ thế nhìn nhau một hồi, chợt Giang Từ Chu lên tiếng: “Nương tử, nàng… không định xuống à?”
Lúc này Thanh Duy mới sực tỉnh, phát hiện mình đang ngồi ngang trên bụng y, mà vừa rồi nàng vội vã tấn công, sợ nàng ngã nên y còn vòng tay giữ lưng nàng.
Thanh Duy ngây ra, rồi ngay tức khắc xoay mình nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu: “Đi ngủ!”
***
Ngày hôm sau Giang Từ Chu dậy từ khi trời chưa hửng sáng, một mình đến Đại Lý Tự hỏi về vụ án của Thôi Hoằng Nghĩa. Y không để Thanh Duy phải chờ lâu, trở về nhà trước giữa trưa, còn dẫn theo Kỳ Minh.
Kỳ Minh đứng trong thư phòng, bẩm báo với Thanh Duy: “Thiếu phu nhân còn nhớ hồi ấy Thôi Hoằng Nghĩa đã kinh doanh ở Nhạc Châu như thế nào không?”
Thanh Duy nói: “Không ấn tượng lắm, ta chỉ nhớ hồi ấy thúc phụ mở một tiệm bán trà Cừ.”
“Đúng thế.” Kỳ Minh nói, “Trà Cừ là loại trà chỉ sinh trưởng ở Cật Bắc, người vùng Trung Châu thích thú, sẵn sàng chi một số tiền lớn để mua bằng được. Nên chỉ cần có mối thì kinh doanh trà Cừ để làm giàu rất dễ. Nhưng mối là mối nào? Nói trắng ra chính là cửa ngõ và thương lộ nhập hàng. Năm xưa Từ Đồ làm kinh doanh lớn, khắp Đại Chu đều có người quen của lão ta, lúc ấy Thôi Hoằng Nghĩa chỉ là một thợ phụ, nếu ông ấy có thể làm giàu, có thể buôn trà Cừ ở Nhạc Châu, chứng tỏ hồi ấy đã dùng đến mối của Từ Đồ.”
Thanh Duy ngạc nhiên: “Nhưng thúc phụ nhà ta đâu quen biết Từ Đồ.”
“Đúng, Thôi Hoằng Nghĩa cũng nói như vậy.” Kỳ Minh đáp, “Hôm nay thuộc hạ theo Ngu hầu đến Đại Lý Tự thẩm vấn, Đại Lý Tự nói Thôi Hoằng Nghĩa đã khai rằng người giới thiệu thương lộ cho mình chính là thuộc hạ của Ngụy Thăng.”
Thanh Duy nghe xong, từ ngạc nhiên chuyển sang minh bạch.
Cái hồi mà số gỗ của Từ Đồ được đưa tới lăng Xuyên, chính Ngụy Thăng thuê Thôi Hoằng Nghĩa bốc vác vận chuyển. Nhờ thế Thôi Hoằng Nghĩa mới quen thuộc hạ của Ngụy Thăng, và sau đó chính thuộc hạ này đã mách nước buôn bán trà Cừ cho Thôi Hoằng Nghĩa, vì vậy Thôi Hoằng Nghĩa mới chuyển nhà đến Nhạc Châu, bắt đầu kinh thương.
“Vì Thôi Hoằng Nghĩa đã khai như vây nên triều đình mới nghi ngờ ông ấy đã cấu kết với Ngụy Thăng, Từ Đồ, thậm chí là cả Thôi Nguyên Nghĩa, cùng tráo gỗ Tiển Khâm Đài, bởi chẳng phải sau đó ông ấy đã nhận được “thù lao” rất cao ư? Khâm sai không thể điều tra tiếp vụ án này ở Nhạc Châu, cho nên mới áp giải Thôi Hoằng Nghĩa lên kinh.”
Nghe Kỳ Minh nói xong, Thanh Duy hỏi: “Thúc phụ ta lên kinh vào ngày nào?”
“Khoảng chừng một hai ngày nữa.” Kỳ Minh nói, “Bao giờ ông ấy đến, nếu thiếu phu nhân muốn gặp ông ấy, Tôn đại nhân ở Đại Lý Tự sẽ…”
Nhưng Kỳ Minh chưa nói hết câu thì bên ngoài đã có tiếng xôn xao, Khúc Mậu đi thẳng từ Tây viện tới, la hét om sòm: “Hỏng rồi, hỏng rồi hỏng rồi!” Hắn đẩy cửa thư phòng ra, “Tử Lăng ơi là Tử Lăng, mặt trời đã cao quá ngọn tre mà sao đệ không gọi ta dậy?”
Giang Từ Chu ngẩn người, nói: “Có ngày nào huynh không ngủ tới lúc mặt trời lên cao đâu?”
“Nhưng hôm nay không còn giống trước nữa!” Khúc Mậu sốt ruột đi vòng vòng, “Đệ quên hả, ta đã nhậm chức rồi mà, bây giờ là tân nhiệm Hiệu úy của Tuần Kiểm Ti!”
Giang Từ Chu nói: “Hôm nay huynh có công chuyện à?”
“Đúng!” Khúc Mậu đáp, vỗ trán nói, “Tại ta uống say mà quên nói chuyện này với đệ!” Hắn đi tới trước bàn, chống tay lên bàn nói: “Đợt trước lão Chương đề xuất tái xây dựng Tiển Khâm Đài, không phải triều đình đang truy bắt phạm nhân trên khắp cả nước sao? Trong số đó có vài người bị áp giải lên kinh, hôm qua Xu Mật Viện giao việc này cho ta, bảo ta sáng sớm nay đến thao trường điểm binh, chuẩn bị để hai ngày tới sẽ dẫn người rời thành tiếp nhận nhóm phạm nhân này!”