– không được,nhất định phải điều tra việc này!- Phong lấy điện thoại gọi cho đám vệ sĩ thân cận của mình điều tra và cho người theo dõi biệt thự họ Quách…
Chiều tối,căn biệt thự với khuôn viên rộng lớn,mùi hương từ những khóm hoa hồng đang vào mùa nở rộ,Hy bẵm Nhất Thiên trên tay,ngồi trong vườn,thằng bé mỗi lúc một lớn lại càng giống Âu Thần
“Mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt…”
Nhỏ vẫn giận Chấn Nam,không gặp anh từ hôm qua, nếu có gặp cũng chẳng biết phải nói thế nào, điều gì khiến anh thay đổi như vậy,chính nhỏ cũng không hiểu… nhưng dù thế nào nhỏ cũng không thay đổi quyết định của mình,nhất định sẽ tìm hắn trả thù…
– Đừng để tiểu thư biết… ngươi tự ý đọc trộm mấy tờ báo này!!
…. vị thiếu gia này đúng là soái ca!… đẹp trai và tài giỏi!… mấy ngày hôm nay anh ấy nổi tiếng khắp mặt báo…- mày không biết sao! – khẽ khẽ cái niệng thôi để tiểu thư biết thì xong đấy!!-
Hy đang toan đưa Nhất Thiên vào trong vì trời đã trở tối,sợ thằng bé sẽ bị cảm lạnh thì bắt gặp vài cô giúp việc đang đi lại bàn tán to nhỏ,tay cầm tập báo giống như vừa lấy từ đâu đó mang bỏ đi,Hy thấy lạ khi vài cô giúp việc tỏ ý tránh mặt nhỏ,hơn nữa còn giấu nhem đi những tờ báo phía sau khiến nhỏ thấy tò mò sinh nghi hoặc. Hy cố gắng tỉnh bơ không để ý đến,bế Nhất Thiên quay về phòng nhờ mẹ chăm một lúc… “chắc chắn là có gì đó không ổn” nhỏ nghĩ đến đây rồi không quay về phòng mà lập tức ra phía sau lẻn theo hướng cô giúp việc vừa đến,họ mang tất cả những tờ báo được gói gọn trong một chiếc túi đen,Hy thấy lạ lùng xen chút tò mò,nhỏ đưa tay mở bọc đen,khá nhiều tờ báo được phát hàng ngày… cũng chẳng có gì khi một mặt báo đầu tiên mà nó cầm lên
“Lâm thiếu gia cùng khối tài sản kếch xù…” Vẻ đẹp trai của thiếu gia Lâm Thần…” dưới ánh đèn hắt từ ngoài hành lang,hình ảnh tên con trai trong bộ vest đen khiến tay Hy bất giác run lên
“-Âu Thần”- Mắt Hy căng ra,đưa tay che lấy miệng nhỏ ngạc nhiên đến độ không thể thốt ra tên anh,trong lồng ngực tim mình như đập nhanh hơn… gương mặt ấy làm sao có thể khiến nhỏ không nhận ra được… Hy chẳng thể nghĩ điều gì nữa,nhỏ thẩn người rồi quỵ xuống nền đất
“Không thể nào!Âu Thần chết rồi!!” – chỉ là hắn có gương mặt giống anh…” Hy lắc đầu chối bỏ,nhỏ quên mất mình chưa từng đi tìm anh,những lời Tử Di khi đó,chính mắt nhỏ đã đọc những tờ báo đó
– Không thể nào!!” Không được,mình nhất định phải gặp hắn!
Hy để mọi thứ vào vị trí cũ,nhỏ đứng dậy đi về phòng mình,trên hành lang từng bước chân nặng nề,liệu có phải Chấn Nam anh ấy đã biết điều gì đó,vì vậy mà gần đây anh ấy đã thay đổi,Hy cố gắng sâu kết từng chi tiết, nó chỉ hối hận đã quá tin tưởng tên Âu Phong,không nghĩ hắn sẽ giở thủ đoạn,nhưng không ngờ dù nhỏ có đồng ý ở bên hắn đi chăng nữa,Thần cũng không thể giữ được tính mạng
“Anh luôn yêu em…” nước mắt nó chợt lăn dài trên má,những lời Thần nói cứ văng vẳng bên tai,khiến nhỏ chẳng thể nào kìm được lòng mình,cứ thế nó chẳng biết đã về phòng từ lúc nào… nó bắt gặp Chấn Nam đang chờ mình ở ngoài
– Anh về rồi sao?- Hy hỏi,đôi mắt ướt không khó để Nam nhận ra,anh tiến lên gần hơn,đưa tay lên chạm vào má nhỏ
– em khóc sao?
Thay vì trả lời nhỏ chỉ quay đi tránh ánh mắt anh
– Nếu không có gì em vào phòng đây!
– em vẫn còn giận anh sao?
– em không giận anh!- giọng nó lạnh lùng có chút gắt gỏng,nắm lấy tay nắm cửa toan bước vào nhưng Nam đã ngăn lại
– vậy tại sao tránh mặt anh… được rồi! Anh xin lỗi,anh đã sai…-anh hạ giọng xuống,giữ chặt lấy tay Hy,nhỏ lần này mới dám nhìn vào mắt anh,không còn là giận dỗi nữa,cứ nghĩ đến việc anh giấu nhỏ chuyện kia là nhỏ đã muốn giận điên lên… lúc thế này nhỏ phải kìm chế mình không nói rõ ràng mọi chuyện nếu không cả hai sẽ lại cãi nhau,tự nó sẽ tìm ra sự thật…
– em nói em không giận anh!- Hy nhắc lại,lần này có nhẹ nhàng hơn chút,nhỏ cố giữ thái độ bình thường như mọi ngày,để Nam không để tâm
– Vậy em tha thứ cho anh rồi phải không?
– anh còn nói nữa,em sẽ giận anh thật đấy!
– Được rồi! Anh không nói nữa!
– vậy em vào trong đây!- không để Nam kịp nói điều gì khác,Hy đã vội vàng vào trong mặc Nam có thấy hụt hẫng thế nào,nhỏ đóng cửa lại rồi chạy ngay đến chiếc máy tính đặt trên bàn,mà chưa lần nào động đến
Từ khoá “Lâm Thần” được nhỏ tìm kiếm,hàng loạt những trang tin tức với cái tên Lâm Thần,nó nhấn vào trang đầu tiên,thông tin về Lâm Thần có liên quan đến con trai thứ hai của tập đoàn Âu Dương,chưa dừng lại ở đó nhỏ kéo xuống tiếp, hắn ta chính là em trai ruột của Anh Nghiễn thiếu gia họ Trương,tâm trí nó bỗng thấp thỏm không yên, “tất cả chuyện này là thế nào…không được mình cần phải gặp hắn”
– Đúng rồi! Khanh,chắc chắn cậu ta biết hắn giờ đang ở đâu!- Hy không nghĩ ngợi gì nữa,lao nhanh ra khỏi căn phòng…
Quán SKY 10h tối,nằm ở nơi trung tâm của khu giải trí sầm uất,chiếc taxi vừa đỗ trước quán bar,nó hối hận lúc trước không xin số Khanh để tiện liên lạc nên chỉ còn biết trực tiếp đến đây…
Tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn mập mờ quay tít, mùi bia rượu nồng nặc khiến nhỏ muốn ói.Hy cố gắng đảo mắt tìm kiếm Khanh. Bỗng cô dừng lại ở cái ghế sô pha gần quầy bar, một tên con trai áo trắng,mái tóc đen nhánh rủ xuống gương mặt góc cạnh,chẳng biết điều gì khiến nhỏ cứ thế đứng ngây người nhìn theo,đứa con gái đang ôm lấy hắn và hắn cũng không có ý định ngăn cản. Hắn ta đang tu chai bia 1 cách nhẹ nhàng như uống nước. Đặt chai bia xuống, Hy cũng tiến lại gần hơn như bản năng rồi nhỏ cũng hoảng hồn khi nhận ra gương mặt ấy,chính là kẻ có gương mặt giống Âu Thần- nhỏ bắt đầu thấy lồng ngực mình chợt nhói đau,nỗi đau như sóng cuộn mỗi lúc một dâng trào,cái không khí bí bách này làm chân nhỏ đứng không vững nữa
– không,đừng mà! Âu Thần! Xin anh đừng làm vậy!- cô gái đó đang kiễng chân lên đưa tay ôm lấy kẻ có gương mặt ấy mà ôm hôn,nó đang làm gì thế này,đến để hỏi hắn có phải Âu Thần hay không sao? hy chợt cười chua chát “nếu là anh ấy đi chăng nữa Thần sẽ không làm như vậy” Hy nhắm mắt lại không muốn chứng kiến cảnh tượng đó nữa,quay người rồi cuồng chân lên chạy đi…
Bên trong,Thần không hề biết cảnh lúc Lệ Chi ôm mình đã bị nó nhìn thấy,mặc anh không màng tới,cô ta đưa lời than vãn,kể lể cuộc đời mình khiến Thần thấy thực sự tức giận
– Đừng cố gắng dụ dỗ tôi! Lần này là lần cuối cùng tôi tha cho cô!- Thần không ngờ cô ta dám bỏ thuốc vào trong rượu,nhưng liều lượng không đủ để anh mất tỉnh táo… Lệ Chi vừa chạm vào người Thần đã bị anh đưa tay ngăn lại,áp người cô ta xuống quầy rượu phía sau,đưa lời nói lạnh lùng,Chi không đủ sức kháng cự,cứ thế bị gương mặt đầy sát khí của anh doạ cho chết khiếp,cô bao lần lợi dụng anh làm đủ mọi cách cũng không khiến Thần mủi lòng… nói rồi Thần bước ra khỏi quán bar…