Huống hồ trên sô pha còn có kiện kiểu áo khoác gió nam.
Lộ Vô Khả hơi nhíu mi, Lộ Trí Viễn? Hay là nhà có trộm?
Cô lấy điện thoại trong túi định báo cảnh sát.
Ngoài cửa lại đột nhiên vang lên một giọng nói khiêu khích không thân thiện.
“Cô là ai?”
Tay Lộ Vô Khả ngừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông cao khoảng 1m7, mặt mày bất thiện, cả người cơ bắp, làn da bị phơi ra màu đồng cổ.
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô.
Lộ Vô Khả không thấy sợ chút nào, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, nói: “Sao anh lại có chìa khóa của căn nhà này?”
Nghe xong lời cô, anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm mặt cô không biết nghĩ gì, sau một lúc lâu như là nghĩ tới cái gì, thả lỏng mày, thần sắc định đánh người trên mặt lúc trước biến mất, nhưng tướng mạo còn đó, nhìn hắn vẫn hơi hung.
Xuân hàn* se lạnh, anh ta lại mặc áo ba lỗ, trong tay xách theo hộp cơm, mới nãy xuống dưới mua cơm.
* Tiết lạnh mùa xuân
“Tôi từng thấy ảnh chụp cô rồi.”
Lộ Vô Khả hơi nhíu mi.
Anh ta đi vào: “Con gái lão Lộ đúng không?”
Lộ Vô Khả không nói chuyện.
Anh ta lướt qua cô ngồi xuống sô pha: “Đổi khóa cũng vô dụng, chỉ bằng cái khóa rách của mấy người, cho dù là Lộ Trí Viễn, làm chìa mới chỉ mất mấy giây thôi.”
Cái tên Lộ Trí Viễn đồ cặn bã của xã hội này, đừng nói chuyện đạo lý với đạo đức ông ta, ông ta sẽ không coi trọng, chỉ là nghe câu này của anh ta, Lộ Vô Khả liền biết lúc cô xuất ngoại, chắc chắn Lộ Trí Viễn đã dùng phương pháp không chính đáng mở khóa vào nhà ở.
Lộ Vô Khả không muốn vòng vèo với tên đó, dứt khoát hỏi: “Lộ Trí Viễn bán nhà cho anh rồi?”
Tên đó mở hộp cơm trước mặt ra, mùi cơm vịt nướng bay khắp phòng.
Anh ta giương mắt liếc cô một cái: “Thông minh đấy.”
Anh ta quét mắt nhìn bốn phía: “Căn nhà này hắn đã sớm bán cho tôi, gán nợ.”
Lộ Vô Khả nhìn cánh tay to lớn đang bưng hộp cơm của anh ta: “Ông ta không có giấy tờ bất động sản, sao bán cho mấy người được?”
Anh ta lùa hai miệng cơm: “Có rất nhiều chứng cứ, cũng không phải không thể cho cô xem, chẳng qua nhìn rồi đừng có nói Lộ Trí Viễn không có giấy tờ thì không thể bán căn nhà này.”
Hắn bỏ hộp cơm trong tay xuống, lấy một hộp sắt dưới bàn trà ra.
Hộp sắt là hộp đựng bánh trung thu, phía trên rỉ sắt, cùm cụp một tiếng mở ra, bên trong một đống giấy tờ, hỗn loạn chồng chất.
Hắn lật lật đống giấy, cuối cùng ngừng trên một tờ, rút ra đặt lên bàn, tầm mắt dừng trên mặt cô, ngón trỏ gõ gõ mặt trên.
Lộ Vô Khả không cần cầm lên cũng có thể nhìn thấy chữ trên đó.
Chữ Lộ Trí Viễn bảy xiên tám vẹo, trên đó viết vay nặng lãi thiếu tiền nên đem nhà này cho một người gọi là anh Hổ, cuối cùng còn ấn vân tay vào.
Nói vậy người trước mắt chính là anh Hổ.
Lộ Vô Khả không nói gì.
Tên kia thấy cô xem xong rồi, thu lại: “Lộ Trí Viễn tự mình viết, ai muốn quỵt nợ cũng không được.”
Lộ Vô Khả không chịu thua: “Ông ta không có giấy tờ, nhà này ông ta bán không tính.”
Anh ta lấy hộp cơm, vẫn là vẻ mặt ít nói cười: “Cô gái, cô như vậy không hay đâu, nghề này dựa vào ước định mà thành quy củ, nếu cha cô dám đến chỗ tôi vay nặng lãi, anh ta phải gánh nổi trách nhiệm này.”
“Nếu cô không thừa nhận cũng được, mấy năm gần đây số tiền anh mượn đều tính lãi, cô thanh toán hết tiền cho tôi, tôi liền trả nhà lại cho cô.”
Rốt cuộc cô vẫn là quá trẻ tuổi, tên đàn ông không cần cô mở miệng cũng biết trong đầu cô đang nghĩ gì.
“Đừng nghĩ dùng thưa kiện hoặc là báo cảnh sát, ầm ĩ lên thì rất khó coi, đến lúc đó đừng trách bọn tôi làm quá mức, tôi nghĩ mọi người đều muốn nhìn chuyện ít thấy máu nhất.”
Lộ Vô Khả lại rất lạnh nhạt nói: “Nếu mấy người muốn thiên đao vạn quả Lộ Trí Viễn, tùy mấy người.”
Nhà thuộc về tôi.
Tên đàn ông giương mắt nhìn lại đây.
Lộ Vô Khả không muốn nói thêm gì với anh ta, đi ra ngoài.
Kết quả còn chưa đi tới cửa, thắt lưng cô đột nhiên căng thẳng, cả người bị ghì lại ném lên sô pha.
Lực tay tên này rất lớn, Lộ Vô Khả bị ném lên sô pha, da thịt đau đớn.
Cô còn chưa bò dậy đã bị hắn đè lại, một bàn tay hắn là có thể khống chế được cô, một cái tay khác lấy tơ giấy trên bàn qua.
Hắn đưa tờ giấy tới trước mặt cô.
“Cô cho rằng Lộ Trí Viễn chỉ mượn một khoản như vậy?” Khí chất cả người hắn tàn bạo là kiểu tàn bạo do máu nhuộm dần, không cần la to, một ánh mắt là có thể làm người không rét mà run, “Đây là khoản thứ hai, đây mới là khoản lớn.”
Lúc Lộ Vô Khả nhìn thấy trên giấy viết gì sau lưng đã lạnh lẽo.
Anh ta vứt tờ giấy ra: “Xem xong đi, ông ta mượn nhiều như vậy, chỉ mình ông ta cũng không đủ cho tao chém.”
Lộ Vô Khả dùng sức tránh ra khỏi hắn, bị hắn ép trở về, trán đụng vào tay vịn.
Trước mắt cô choáng váng một trận.
Hắn vẫn đang nói: “Theo như mày vừa nói, Lộ Trí Viễn bán mày cho tao, vậy mày cũng tùy tiện tao phải không.”
Dứt lời hắn định xé quần áo cô.
Trong lòng Lộ Vô Khả lạnh lẽo: “Cút đi.”
Lúc tay hắn sắp đụng vào cô, đầu gối cô liều mạng tránh thoát gông cùm, húc lên trên.
Hắn ta kêu lên một tiếng, tay buông lỏng, Lộ Vô Khả đẩy cơ thể hắn ra chạy ra ngoài.
Nhưng thể lực phụ nữ chung quy không địch lại đàn ông, chưa chạy đến cạnh cửa, tóc Lộ Vô Khả đã bị hắn ta kéo lấy: “Còn muốn chạy?”
Lộ Vô Khả ăn đau, tay bắt được khung cửa, hắn ta lại ghì eo cô kéo vào trong, bẻ tay cô ra.
Mắt thấy cửa sắp đóng sầm lại, tay Lộ Vô Khả sờ loạn sờ đến cái gạt tàn thuốc trên tủ giày, liều mạng đập vào đầu tên đằng sau.
Hắn ta chửi tục, hiển nhiên không nghĩ tới cô mạnh như vậy, không phòng bị mới để cô thừa cơ.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả thừa dịp mở cửa chạy ra ngoài, kết quả liền đụng phải Thẩm Ngật Tây ba bước cũng thành hai bước từ cầu thang chạy lên.
Tầm mắt chạm nhau.
Lộ Vô Khả lại không thấy ngoài ý muốn, hoặc là nói này như cô dự kiến.
Cặp mắt Thẩm Ngật Tây khi gặp cô toàn là lạnh nhạt, nhưng khi nhìn đến vết thương trên trán cô chợt tối sầm, nhìn ra phía sau cô.
Lộ Vô Khả biết anh suy nghĩ gì.
Dưới chân không dừng, vội vàng chạy xuống cầu thang, bắt được cổ tay anh liền kéo chạy xuống dưới.
Không bao lâu trên lầu cũng truyền đến tiếng bước chân chạy xuống cùng với tiếng chửi rủa.
Hai người chạy đến dưới lầu, Lộ Vô Khả bắt lấy tay Thẩm Ngật Tây chạy ra ngoài.
Giây tiếp theo đột nhiên bị Thẩm Ngật Tây kéo vào hàng hiên, đè lên tường.
Tay Thẩm Ngật Tây nắm bả vai cô, Lộ Vô Khả chỉ cảm thấy bả vai sắp bị anh bóp đứt.
Ngực anh phập phồng, quai hàm ẩn nhẫn động động, tầm mắt đem cả khuôn mặt cô trên dưới quan sát một lượt.
Từ đầu tới cuối anh không nói với cô một câu, buông cô ra, nhặt một cái ống thép trên mặt đất.
Lộ Vô Khả duỗi tay túm anh lại: “Thẩm Ngật Tây.”
Thẩm Ngật Tây lại hất tay cô ra, xông ra ngoài.
“Thẩm Ngật Tây!”.