“Vậy sao bây giờ ngươi lại nghĩ tới?”
“Ngươi là thuần âm chi thể, tình huống bây giờ đặc thù, đây là lựa chọn tốt nhất.”
Sở Nghiêu Nghiêu trầm ngâm, nàng nhìn kỹ Tạ Lâm Nghiễn, hắn thật sự nghiêm túc, không có một chút trêu đùa, xác thật không giống như là có tâm tư gì khác.
“Ta sẽ chịu thiệt sao?” Nàng lại hỏi.
“Ngươi không chịu thiệt, cùng ta song tu giúp ích rất lớn với tu vi của ngươi.” Nói như vậy thì dường nhue hoàn toàn không có vấn đề, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn mơ hồ có chút không an lòng.
“… Liệu có không thoải mái hay không?”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi đau.” Lời này nghe vào tai có một tia kỳ quái, nhưng lại không rõ kỳ quái chỗ nào.
“Ta hỏi một câu cuối cùng, có thể rút ngắn bao nhiêu thời gian chữa thương?”
“Đáng lẽ cần một tháng, nếu ngươi cùng ta song tu, có thể rút ngắn đến ba ngày.”
Sở Nghiêu Nghiêu vừa nghe, đôi mắt liền trừng lớn, vậy mà có thể rút ngắn nhiều như thế, nàng khoát tay hào khí nói: “Được rồi, không cần nói nữa, trực tiếp đến đây đi.”
Tạ Lâm Nghiễn không nghĩ Sở Nghiêu Nghiêu đáp ứng sảng khoái như vậy, hơi ngẩn người.
“Cái kia… Không cần tư thế đặc biệt gì chứ?” Sở Nghiêu Nghiêu tận lực khiến giọng nói mình bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút rối rắm.
“Không cần.” Tạ Lâm Nghiễn lắc lắc đầu, lại do dự một chút nói: “Nếu không ngại, có thể ngồi vào trong lòng ta, sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
“Vậy thì ngồi đi.” Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi: “Không sao cả, ta không ngại, làm thế nào thuận tiện thì cứ làm.” Dù sao cũng không phải lần đầu tiên Tạ Lâm Nghiễn ôm nàng, Sở Nghiêu Nghiêu chống tay ngồi dậy, dời đến trước mặt Tạ Lâm Nghiễn. Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lóe lên, chủ động ôm hông của nàng, kéo nàng vào trong ngực. Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng vịn vai hắn, sau đó lại từ từ buông lỏng tay ra.
“Ta sẽ không đè nặng ngươi chứ.” Sở Nghiêu Nghiêu có chút không được tự nhiên.
Tạ Lâm Nghiễn lại siết chặt cánh tay, nâng nàng lên ôm vào trong lòng, sau đó hơi gật đầu nhìn về phía nàng: “Ngươi cũng không nặng.”
Thiếu nữ bị hắn ôm vào trong lòng, không biết sao trong đầu Tạ Lâm Nghiễn chợt lóe lên một từ ôn hương nhuyễn ngọc. Hông của nàng rất mềm mại, hoặc eo cô nương gia đều mềm như vậy, nhưng Tạ Lâm Nghiễn chỉ ôm mỗi nàng, dường như hơi dùng sức cũng có thể làm nàng bị thương.
Sở Nghiêu Nghiêu hiển nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, nàng ngước mắt nhìn hắn một cái, lại không được tự nhiên mà dời ánh mắt.
Tạ Lâm Nghiễn nhắm chặt mắt, loại bỏ những ý nghĩ kia ra khỏi đầu. Hắn đưa tay lấy trâm bạch ngọc trên tóc nàng xuống, tóc đen nhánh như tơ lụa chậm rãi xoã ra.
“Vì sao phải gỡ trâm gài tóc xuống?” Sở Nghiêu Nghiêu rầu rĩ hỏi hắn.
Tạ Lâm Nghiễn rũ mi nhìn nàng một cái, không mở miệng giải thích, ánh mắt có chút khác thường. Hơi thở Sở Nghiêu Nghiêu bất giác nóng lên, nàng không muốn ở trạng thái thân mật này đối mặt với hắn, dứt khoát nghiêng đầu, tựa hai má vào lồng ngực của hắn. Nhiệt độ cơ thể của hắn rõ ràng cao hơn so với giấy khôi lỗi, kề sát vào, Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí có thể nghe được nhịp tim đập trầm ổn của hắn.
Nàng nháy mắt sững sờ, lúc lấy lại tinh thần không biết Tạ Lâm Nghiễn nghĩ như thế nào mà xoa nhẹ tóc của nàng một phen. Sở Nghiêu Nghiêu bối rối một chút, đột nhiên phản ứng lại, nàng vậy mà lại đáp ứng cùng Tạ Lâm Nghiễn song tu. Song tu, đây chính là song tu!
Không đợi nàng đổi ý, tay Tạ Lâm Nghiễn đặt ở giữa lưng nàng, sau đó, một cổ linh khí tinh thuần liền truyền vào.
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Tuy rằng là… nhưng nàng muốn nói trong nháy mắt đó nàng đã hối hận. Cảm giác này cũng quá kỳ quái đi! Nàng bám trên vai Tạ Lâm Nghiễn, tay chậm rãi siết chặt quần áo của hắn. Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy mình bị Tạ Lâm Nghiễn lừa. Song tu song tu, nói thật là đứng đắn, đây là loại chuyện thân mật nhất mà chỉ có đạo lữ mới có thể làm, hai người bọn họ được coi là gì?
Linh khí xa lạ lưu chuyển trong kinh mạch mang đến xúc cảm tuyệt đối không thua gì súng thật đạn thật như khi làm chuyện xấu hổ kia. Linh khí cực nóng chảy xuôi theo kinh mạch, từng cỗ hội tụ lại ở đan điền. Những linh khí kia cũng không phải của nàng nên hoàn toàn không bị nàng khống chế, nàng không dùng được chút sức lực nào, ngay cả hô hấp cũng giống như không phải là của mình. Mọi thứ của nàng phảng phất đều hiện ra ở trước mặt người trước mắt, linh khí chảy xuôi qua mỗi một tấc trong kinh mạch không hề dừng lại. Sở Nghiêu Nghiêu cắn răng nhẫn nhịn trong chốc lát, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, ngửa đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Lần song tu này hoàn toàn do Tạ Lâm Nghiễn làm chủ, tu vi của hắn cao hơn Sở Nghiêu Nghiêu rất nhiều. Sở Nghiêu Nghiêu không xác định được cảm nhận của hắn bây giờ như thế nào, nhưng khi tầm mắt của nàng chạm đến mí mắt có chút đỏ của Tạ Lâm Nghiễn thì nàng đoán Tạ Lâm Nghiễn cũng không tốt hơn so với nàng bao nhiêu. Sở Nghiêu Nghiêu lại cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn sẽ không lừa nàng về những việc như thế này. Tạ ma đầu độc thân biết bao nhiêu năm, có lẽ hắn cũng không nghĩ cùng người khác song tu sẽ có cảm giác này.
“Tạ Lâm Nghiễn.” Sở Nghiêu Nghiêu vừa mở miệng thì sửng sốt, nàng bị tiếng của mình doạ sợ, nàng thở hổn hển nói bên tai Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi thả ra ta, ta không muốn cùng ngươi song tu.”
“Ngươi dám ở thời điểm này cự tuyệt ta?” Thần sắc hắn có chút đen tối, giọng nói có chút khàn khàn.
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không chịu nổi, cánh tay choàng trên vai hắn cũng không có sức lực, cả người oặt xuống. Tạ Lâm Nghiễn nâng gáy nàng, trán dán lên. Sở Nghiêu Nghiêu chảy ra nước mắt, hơi thở hai người đều trầm nặng. Hồi lâu Sở Nghiêu Nghiêu mới hỏi: “Có phải ngươi cố ý hay không?”
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn dao động một chút mới nói: “Không phải.”
Tạ Lâm Nghiễn thật sự không cố ý. Theo hắn, bọn họ đã từng là song tu một lần, tuy chỉ là thần thức giao hòa, nhưng tổng thể cũng không khác lắm. Vơid tình hình trước mắt, song tu là cách chữa thương nhanh nhất, cùng thuần âm chi thể song tu, bọn họ rất nhanh sẽ thoát khỏi khốn cảnh.
Hắn nghĩ, một lần hay hai lần kỳ thật cũng không có gì khác nhau, mới thử khuyên bảo Sở Nghiêu Nghiêu. Huống chi, hắn kỳ thật… Cũng không bài xích việc song tu với Sở Nghiêu Nghiêu. Nhưng khi thật sự bắt đầu, hắn cũng hối hận. Kinh mạch của Sở Nghiêu Nghiêu đối với hắn mà nói quá yếu. Hắn không thể không lấy phương thức ôn nhu nhất mà đối đãi, thêm cảm giác đáng sợ giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua kia, làm hắn ngứa ngáy trong lòng.
Hắn chưa bao giờ đối với người nào ôn nhu như vậy, càng miễn bàn là một tiểu cô nương, còn là người đặc biệt như Sở Nghiêu Nghiêu… Hắn vẫn luôn có sát tâm với nàng, lại không thể không ở thời điểm ý chí bạc nhược nhất dùng lực đạo ôn nhu nhất đối đãi với nàng. Hắn một lần lại một lần áp chế cảm xúc thô bạo dưới đáy lòng. Cảm giác mâu thuẫn đan xen cùng một chỗ quả thực tra tấn hắn phát điên. Nhưng bây giờ muốn hắn dừng lại thì không thể nào.
“Thôi được rồi.” Sở Nghiêu Nghiêu thở hổn hển nói: “Cứ như vậy đi.”
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ nhịn một chút sẽ qua đi, kỳ thật cũng không quá khó chịu, ngoài việc làm người ta cảm thấy xấu hổ thì cảm giác hình như… cũng không tệ. Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên dùng sức bóp chặt gáy nàng.
“Sở Nghiêu Nghiêu, nhìn ta.” Hắn thấp giọng nói.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút không tình nguyện, nhưng vẫn mở mắt ra đối diện với ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi đang ghét bỏ ta sao?”
Lời này trái lại làm cho nàng sửng sốt, nàng không biết Tạ Lâm Nghiễn từ đâu mà kết luận như vậy.
“Ta không có ghét bỏ ngươi.”
Hai người trầm mặc nhìn nhau một lát, Tạ Lâm Nghiễn lại lên tiếng: “Vậy vì sao ngươi không muốn cùng ta song tu?”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Hỏi gì vậy, vì sao nàng phải đồng ý?
