Anh ta tóm lấy huấn luyện viên gặng hỏi: “Em làm sao vậy, huấn luyện viên? Bọn họ không chịu nói thật với em. Thầy nói cho em biết đi…”
Huấn luyện viên, thầy mắng em đi, tại sao lại không mắng?
Huấn luyện viên được cha mẹ Lâu Tư Phàm nhờ báo tin tức này với anh ấy, nhìn thấy người từng là học sinh đắc ý của mình như vậy, ông ta cũng chỉ có thể cất lên một tiếng than thở thật dài: “…Đầu gối bị dập nát xương. Nếu tịnh dưỡng một năm, có lẽ còn cơ hội trượt băng.”
Lâu Tư Phàm hoàn toàn ngây dại.
Mãi đến tận khi huấn luyện viên rời khỏi phòng bệnh, đối mặt với ông bà Lâu đang chờ ở bên ngoài thì mới nghe thấy bên trong phòng bệnh có động tĩnh.
Lâu Tư Phàm nắm lấy tóc tai, kêu thảm hết tiếng này đến tiếng khác, giọng điệu tan nát cõi lòng, giống như nôn mửa.
Người nhà họ Lâu lập tức tiến vào phòng bệnh, bao vây Lâu Tư Phàm, nhưng cho dù có bao nhiêu lời an ủi thì đối với Lâu Tư Phàm mà nói cũng chỉ là vô dụng.
Dần dần, anh ta hao hết sức lực, rốt cục không gào thét được nữa, chỉ còn có thể khóc lóc đau khổ trong bi thương.
Trùng hợp ngày đó Hạ Trường Sinh đến thăm bệnh, đứng ở bên ngoài phòng bệnh hỗn loạn, lẳng lặng nhìn trong phút chốc, đặt xuống giỏ hoa quả trước cửa rồi quay người rời đi.
…Hạ Trường Sinh hiểu rõ tình cảm của Lâu Tư Phàm, nhưng sự tình đã phát triển đến trình độ này, Hạ Trường Sinh không thể tiếp tục cho người từng là bạn thân này bất kỳ thể diện và sự dịu dàng nào.
Không gặp lại đã là lựa chọn tốt nhất.
Bản chất của việc thuê côn đồ hại người lần này cực kỳ tồi tệ, thứ nhất là vì lên kế hoạch lâu ngày, thứ hai là vì hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng đối với nhà họ Lâu mà nói, chuyện này lại vô cùng xấu hổ.
Đàn em của Lâu Tư Vân nghe lệnh đi tấn công Đông Ca, muốn lấy một chân của cậu ấy, kết quả là lũ lụt xông tới miếu long vương, nhận lầm người, người bị đánh trở thành Lâu Tư Phàm.
Đối với chuyện này, người nhà họ Lâu rốt cục là truy cứu hay không truy cứu?
Sự thật chứng minh, ý kiến của người nhà họ Lâu căn bản không quan trọng.
Tên gầy gò và tên tóc vàng đều bị bắt, mà đám người đánh người không thành lại vì để mình vô can, không thể làm gì khác hơn là đùn đẩy trách nhiệm lên đầu nhau, bảo rằng mình bị sai khiến, bị ép buộc.
….Um sùm vu cáo lẫn nhau, lông gà bay đầy đất.
Trì Tiểu Trì và Hạ Trường Sinh cũng không tính tiếp tục trộn lẫn giữa đám kẻ xấu này.
Sức lực của bọn họ có hạn, thật sự không nên tiếp tục hao tổn tinh thần với loại chuyện này nữa.
Qua mùng mười lăm, thương thế của Trì Tiểu Trì khỏi hẳn, hai người ngồi tàu hỏa trở về tỉnh thành, bắt tay chuẩn bị đi tới Phần Lan huấn luyện.
Mà trước ba ngày Trì Tiểu Trì rời đi, Đông Phi Hồng cũng phải rời đi.
Hành lý của Đông Phi Hồng rất đơn giản, một cái vali đã đủ.
Chờ anh ta chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, liền quay đầu lại hỏi Trì Tiểu Trì: “Trước ngày xuất ngoại cùng nhau ăn một món đi, muốn ăn cái gì?”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Muốn ăn cái gì cũng được?”
Đông Phi Hồng mỉm cười: “Muốn ăn cái gì cũng được.” Bất kể là tôm hùm Úc, bào ngư, hay là cá chưng lò mà lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đã đi ăn, đều được.
Trì Tiểu Trì nói: “Con muốn ăn mì thịt trứng gà.”
Đông Phi Hồng hơi bất ngờ: “Chỉ muốn ăn món này?”
Trì Tiểu Trì: “Món này cũng rất ngon mà.”
Đông Phi Hồng xuyên qua vali, tiếp xúc với anh mắt của Trì Tiểu Trì trong chốc lát, chỉ cảm thấy trong lòng vừa tê dại vừa mềm nhũn, làm sao lại từ chối cho được: “Được.”
Vì để bày tỏ chân thành, anh tự tay cán mì.
Sau khi nhào và ủ bột, mùi hương bột mì lan tỏa khi được lấy ra từ trong chậu sứ trắng, tiếp theo đó bị cán mỏng như tờ giấy.
Đông Phi Hồng thái sợi dăm bông, thịt bò và thịt gà, trông rất đa dạng, khẩu vị cũng mới mẻ.
Anh bật bếp ga, chờ nước sôi, hỏi Trì Tiểu Trì: “Muốn ăn trứng khuấy hay nguyên trứng?”
Trì Tiểu Trì vẫn luôn đi theo phía sau anh như cái đuôi nhỏ, nói rất có trật tự: “Nguyên trứng chần nước sôi.”
Đông Phi Hồng gật đầu, mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà tươi mới, trực tiếp đập thẳng vào nồi nước sôi.
Đập đến trứng thứ hai, Đông Phi Hồng tập trung nhìn lại: “Ồ, trứng đôi.”
Người sau lưng trầm mặc trong chốc lát, vui vẻ mở miệng: “Chú út thật là lợi hại.”
Đông Phi Hồng bật cười, trả lời một cách tự nhiên: “Lợi hại cái gì. Cũng không phải chú làm ra.”
Dứt lời, hai người nhìn nhau.
Thiếu niên nghiêm túc ngắm nhìn anh, ánh mắt kia dường như mang theo dòng điện nhỏ bé, khiến gò má của Đông Phi Hồng mơ hồ nóng lên.
Anh chỉ coi đây là do hơi nóng ập vào mặt, anh đưa tay đẩy Trì Tiểu Trì một cái: “Được rồi, ở đây nóng lắm. Đi ra ngoài chờ đi, sắp ăn được rồi.”
Anh nói sắp ăn được chính là sắp ăn được.
Chưa tới mười phút, mì thịt trứng gà đã được dọn lên bàn.
Mì được đặt trong một cái tô rộng rãi, sợi mì được cắt với độ dày đều đặn, từng sợi mảnh như sợi chỉ, nước súp trong veo được tô điểm bằng một nhúm nhỏ hành lá, dăm bông, thịt bò và thịt gà cắt sợi đặt vào trong bát, trình bày rất đẹp mắt.
Trì Tiểu Trì dùng đũa khẽ đẩy sợi mì, trong bát của Đông Phi Hồng là một trứng gà, trong bát của cậu thì một trứng nằm mặt trên, một trứng nằm dưới đáy tô.
Cậu múc một muỗng súp, húp một ngụm.
Đông Phi Hồng hỏi cậu: “Ăn được không?”
Trì Tiểu Trì nói: “Rất ngon.”
Đông Phi Hồng gật đầu, chú cháu hai người vui vẻ ăn hết mì, sau đó Trì Tiểu Trì đi rửa chén, còn Đông Phi Hồng tiếp tục dọn dẹp đồ đạc trong nhà.
Hai người ai cũng không chủ động nhắc đến việc ngày mai sắp chia xa, nhưng dù sao thì ngày chia xa cũng sẽ đến.
Sáng sớm hôm sau, cậu và Hạ Trường Sinh cùng nhau đưa Đông Phi Hồng ra sân bay.
Đông Phi Hồng mặc chiếc áo khoác mà lần đầu tiên anh gặp Trì Tiểu Trì, dịu dàng xoa tóc Trì Tiểu Trì, ôn hòa nói: “Chú út ra nước ngoài sợ là sau này sẽ rất bận, cũng không thể luôn đến thăm con.”
Trì Tiểu Trì khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đông Phi Hồng, giống như muốn in hình ảnh của anh vào đáy mắt.
Đông Phi Hồng lấy ra một quyển sách từ túi xách bên người, nhét vào lòng Trì Tiểu Trì: “Đây là món quà mà chú út đã hứa sẽ tặng con. Con giữ cẩn thận nhé.”
Đó là một quyển truyện tranh được thiết kế rất tinh xảo.
Tên của quyển truyện này là [Đông Ca].
Sau khi giao món quà chuẩn bị đã lâu này cho Trì Tiểu Trì, Đông Phi Hồng kéo va li, quay người đi vào ngõ dành cho hành khách.
Hạ Trường Sinh cầm lấy quyển truyện rồi mở ra.
Câu chuyện kia rất đơn giản, mở đầu là một cậu bé tiến vào trường thể thao, luyện tập trượt băng, gặp phải cảnh bạo lực học đường, bị bắt nạt trong nhà vệ sinh. Cậu bé giải quyết khó khăn, từng bước một phát triển, cuối cùng đi đến đỉnh cao.
Thay vì nói đây là một quyển truyện tranh thì không bằng nói đây là một quyển tập tranh thì đúng hơn.
Nó có rất ít đối thoại, chỉ ghi chép vài chuyện đơn giản, một chút sinh hoạt, vẽ lại bóng dáng xinh đẹp của Đông Ca trong phòng tập múa, cùng với vô số lần té ngã và lần lượt đứng lên.
Trang bìa của quyển truyện viết một thông điệp không có lạc khoản: “Quyển sách này dành cho người xứng đáng.”
Hạ Trường Sinh lật xem, tràn đầy hâm mộ.
Mà biểu tình của Trì Tiểu Trì cũng xem như dịu dàng, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Không lâu sau, máy bay của Đông Phi Hồng sắp cất cánh.
Nữ tiếp viên hàng không đi kiểm tra, lần lượt nhắc nhở hành khách thắt chặt dây an toàn.
Đi tới một hàng ghế, nữ tiếp viên hàng không nhìn thấy ghế trống ngay sát cửa sổ, cho rằng người ngồi chỗ này đi vệ sinh, liền lễ phép dò hỏi hành khách ngồi kế bên: “Xin hỏi, đây là chỗ ngồi của bạn anh phải không ạ?”
Hành khách lắc đầu: “Tôi đi công tác một mình. Chỗ này không có ai ngồi cả.”
Nữ tiếp viên hàng không có chút kinh ngạc, cúi đầu kiểm tra thiết bị đếm số, phát hiện vị trí này quả thật không có ai ngồi.
…Nhưng mà cô ấy nhớ rõ ràng cabin này đã đầy người mà.
Nhằm đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra, cô tìm tiếp viên trưởng để báo cáo chuyện này.
Tiếp viên trưởng tra xét danh sách hành khách, cho ra đáp án khẳng định: “Đúng vậy, vị trí kia không có ai.”
Khi Lâu Tư Phàm tỉnh lại, hệ thống liền nhắc nhở trị giá hối hận đã đầy, ký chủ có thể rời khỏi thế giới này.
Nếu Đông Phi Hồng đã xuất ngoại, như vậy Trì Tiểu Trì cũng cần chọn một thời điểm thích hợp để rời đi.