– Tiểu Vy, ba mẹ xin lỗi, nhưng ba mẹ làm vậy cũng là bất đắc dĩ, chị con là người nhạy cảm, ba mẹ sợ nó không thể vượt qua được cú sốc này, hơn nữa nó bị Nam Hành bỏ rơi, cũng coi như gặp quả báo rồi.
– vậy nên bà lấy tôi ra làm kẻ thế thân à?
Hạ Kỳ Như vẫn lạnh nhạt nói, con nào cũng là con, vậy mà vì cứu đứa con lớn lại nhẫn tâm dìm đứa con út xuống.
Lẽ nào vì Hà Nguyệt Vy sống xa họ từ nhỏ, nên họ đối với cô không có sự gắn bó như với Hà Nguyệt Nhi, nên mới thoải mái lợi dụng cô, dẫm đạp cô?
Chỉ đáng tiếc Hà Nguyệt Vy lại ngây thơ tin rằng bọn họ thật tâm đón mình về, dù biết mình bị lừa gạt vẫn nguyện tin tưởng bọn họ, chỉ mong có thể đổi lại sự quan tâm thật lòng của bọn họ, để rồi đến cuối cùng cái cô nhận được vẫn chỉ là sự vô tâm.
Bà Hà nghe cô nói vậy thì vẫn là một bộ dạng bất đắc dĩ kia, còn hơi khổ sở nói.
– ba mẹ biết ba mẹ làm vậy là sai, nhưng con mới ra mắt, cùng lắm mọi người chỉ coi đây là một cú vấp ngã đầu đời, sau cú ngã này con vẫn có thể đứng dậy lần nữa, nhưng chị con không như thế.
– tôi có phải con ruột của bà không vậy?
Hạ Kỳ Như cắt ngang lời bà Hà nói, bà Hà càng thêm bi thương.
– Tiểu Vy, vậy con muốn mẹ làm gì mới có thể tha thứ cho mẹ và chị gái con đây? Hay là mẹ lấy cái chết ra để tạ lỗi với con nhé.
Bà Hà vốn chỉ dọa dẫm cô, ai biết cô lại thật sự lôi từ trong túi ra một con dao rồi đưa cho bà chứ.
– không cần cảm ơn.
Bà Hà: “…”
– Tiểu Vy, con…con…mẹ không ngờ con nhẫn tâm như vậy, thật uổng công bao năm nay mẹ khổ cực cho người tìm kiếm con mà.
Bà Hà hất con dao đi, vẻ mặt vừa khổ sở vừa đau lòng nói, bất cứ ai nhìn vào cũng đều sẽ bị bà ta làm cho cảm động mà rơi nước mắt.
Kiếp trước cũng là như thế, bà Hà hết đấm lại xoa, lợi dụng triệt để mối liên kết huyết mạch giữa Hà Nguyệt Vy và Hà gia để cô vì bọn họ mà bán mạng lần nữa.
Kể cả sau này dù sắp chết cô ấy vẫn không oán hận gia đình mình dù chỉ một lần, chỉ cho rằng bản thân mệnh bạc nên mới sống khổ như thế.
Haiz, đây chính là kiểu thánh mẫu điển hình.
Tiếc là thánh mẫu nhà người ta làm người khác đặc biệt là mấy đứa cùng giới tính với mình tức gần chết mà không làm được gì.
Thánh mẫu nhà cô thì hay rồi, toàn tự bê đá đập chân mình, tin người một cách quá đáng, cuối cùng bị người ta ăn đến xương cũng chẳng nhả.
Thảm, quá thảm mà.
– mẹ vất vả rồi.
Hạ Kỳ Như không lạnh không nhạt nói một câu, bà Hà nước mắt sụt sùi bộ dạng khổ sở đến cực điểm.
– ba mẹ biết ba mẹ có lỗi với con, thế nên ba mẹ mới muốn tìm cho con một nhà tốt, có thể giúp con che mưa chắn gió.
Đến.
Quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn là dụ bà lấy tên điên kia.
Mơ đi rồi bà đồng ý.
– Tiểu Vy, Triệu gia rất có thế lực, Triệu thiếu gia cũng là một người rất tốt, mẹ tin con lấy cậu ấy rồi nhất định có thể hạnh phúc cả đời.
– ồ, một mối hôn sự tốt như thế sao mẹ không cho chị đi đi, dù sao người đứng đầu mũi nhọn công kích của mọi người là chị ấy chứ không phải con.
Hạ Kỳ Như đột nhiên nở nụ cười âm trầm, bà Hà nghi hoặc nhìn cô.
– Nguyệt Vy con muốn làm gì?
– công bố sự thật.
– Hà Nguyệt Vy, nếu con dám làm vậy mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con.
Bà Hà lập tức thay đổi sắc mặt mà giận dữ nhìn cô, Hạ Kỳ Như cũng nhìn bà ta, vẻ mặt bình thản.
– con vì sao lại không dám, con không phải quân cờ cũng không phải con rối của mấy người, hôm nay con đến đây chỉ để thông báo cho mẹ biết, đừng cho người tới làm phiền con nữa, nếu không hậu quả mẹ tự gánh chịu.
– Hà Nguyệt Vy, con đang uy hiếp mẹ?
Bà Hà giơ tay lên muốn tát Hạ Kỳ Như, nhưng cô lùi ra sau nên bà ta tát hụt, cả người hơi loạng choạng tiến về phía trước, Hạ Kỳ Như thấy vậy liền duỗi một chân ra.
Rầm.
Bà Hà ngã chổng vó trên sàn nhà, đầu gối cọ lên sàn nhà khiến bà ta có chút đau đớn, làm gì còn bộ dạng kiêu sa đài các như vừa rồi.
– Hà Nguyệt Vy, con dám đẩy ngã mẹ?
– con không làm gì cả, là mẹ tự ngã mà.
Hạ Kỳ Như tỏ vẻ vô tội, bà Hà tức gần chết, ngón trỏ chỉ về phía cô có chút run rẩy, muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.
– mẹ, chuyện gì vậy?
Đúng lúc này Hà Nguyệt Nhi trở về, thấy bà Hà ngã dưới đất liền vội vã chạy tới đỡ bà lên đồng thời lên tiếng quát nạt Hạ Kỳ Như.
– cô làm gì thế hả? Thấy mẹ tôi ngã mà không biết đường đỡ bà dậy à?
Mẹ tôi?
Ha, quả nhiên thái độ tốt đẹp trước đó đều chỉ là một vở kịch mà.
Cái gì mà tỷ muổi tình thâm, gia đình đoàn tụ, rồi bù đắp các kiểu.
Phi.
Không hổ danh là diễn viên nổi tiếng mà.
– lại không phải tôi đẩy mẹ ngã, chị gào lên với tôi làm gì?
“Tiểu chủ nhân, cô sờ thử lương tâm mình xem có thấy đau không?”
“Không có nha.”
“…”
Được rồi, nó không nên quá kỳ vọng ở cô.
Tiểu Hắc lựa chọn tử trận, an an tĩnh tĩnh làm một dải ruy băng buộc gọn gàng ở cổ tay Hạ Kỳ Như.
– Hà Nguyệt Vy, cô đừng có không biết tốt xấu.
Ta chính là không biết tốt xấu thế đấy.
Mà thôi vào chính sự nào.
– đến đủ rồi nhỉ?
Hạ Kỳ Như đột nhiên nói một câu như thế, chưa đợi hai người kia phản ứng, cô đã bẻ khớp ngón tay từ từ tiến đến chỗ hai người kia, vẻ mặt âm trầm như ác quỷ đến từ địa ngục.
Không, không phải giống như mà cô chính là ác quỷ bò ra từ địa ngục.
…