“Ông nói gì? Tôi nghe không rõ.”
Khương Thời cảm thấy mặt mũi già nua mất hết, có chút không biết phải diễn đạt như thế nào để bạn già của mình không lên cơn nhồi máu cơ tim, vô cùng lo lắng sợ hãi ông Hạ bị tức choáng đầu, nôn ra máu mà chết, nhưng vẫn cố gắng thì thào nghiêm túc nói:
“Cháu gái tôi vừa ý cháu gái ông.”
Nói xong liền mở to hai mắt nhìn ông Hạ trừng trừng, như sợ phản ứng quá khích của ông Hạ sẽ bộc phát.
“Ồ! Vậy sao?” Ông Hạ vươn tay nắm cái cằm lún phún râu bạc của mình ra vẻ trầm ngâm.
Khương Thời không đợi được phản ứng mà ông nghĩ, liền có chút khó hiểu, buột miệng hiếu kì nói:
“Ông… ông không ngạc nhiên hay kinh hãi gì hết vậy?”
Ông Hạ buông tay đang nắm cằm, cười khà khà nhìn Khương thời lớn tiếng nói:
“Tại vốn dĩ tôi đã xem Khương Tình là cháu dâu của tôi rồi mà.”
Khương Thời nghe thấy thế, đầu óc như bị ai đó đập cho một cái, lập tức tỉnh ngộ lắp bắp hỏi:
“Ông biết chuyện rồi?”
“Đúng thế! Khương Tình đã tới đây nói chuyện với tôi. Con bé cũng đang quản lý một số công việc quan trọng ở Hạ thị. Ông có đứa cháu gái tốt! Rất tốt!”
Khương Thời hơi ngẩn người, ông có cảm giác ông như người tối cổ. Chả biết gì hết. Lo lắng bất an biết bao nhiêu ngày không dám vác mặt già đến. Cuối cùng khi lấy hết dũng khí cùng khí thế liều mạng già một lần thì người ta bảo là biết hết rồi. Còn tiêu sái nhận cháu gái mình là cháu dâu.
Hai ông bạn già nhìn nhau một lúc, đột nhiên cùng phá lên cười lớn.
Hạ Nhi đang nằm trên phòng, có chút lo lắng bất an. Cô nghĩ lại vẫn là nên xuống chào hỏi ông của Khương Tình đi, dù cho ông có không thích cô đi nữa cũng không thể tránh mặt mãi được.
Hạ Nhi bước xuống giường, mở cửa ra len lén đi xuống cầu thang thì bắt gặp tiếng cười ha hả khoái trá hết sức vui vẻ của hai người phía dưới.
Ông Hạ đang cùng Khương Thời đánh cờ tướng, mắt liếc thấy Hạ Nhi đang ngó đầu ra nhìn mình, quay sang Khương Thời lớn tiếng nói:
“Sẵn đây tôi giới thiệu cháu gái tôi luôn!” Nói dứt lời liền vươn tay vẫy Hạ Nhi xuống: “Nào! Con xuống đây! Chào ông Khương đi.”
Khương Thời đang ngồi đối diện ông Hạ liền quay đầu về phía sau, thấy một cô bé vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức khiến ông cũng phải hết hồn, đôi mắt màu hổ phách to tròn long lanh, lông mi cong dài như cánh phượng, mái tóc nâu xoã tới eo, nhìn rất giống một con búp bê tinh xảo tỉ mỉ, Hạ Nhi như một đoá hoa tường vi hoàng gia diễm lệ mà người ta chỉ có thể ngước nhìn lên. Trong đầu ông liền nhớ đến một người mà ông từng quen biết. Khương Thời quay đầu nhìn ông Hạ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng phức tạp không rõ.
“Giống lắm đúng không?” Ông Hạ cười nhẹ ôn tồn nói.
Khương Thời chỉ biết im lặng, quay đầu nhìn cô bé đang chậm rãi ưu nhã bước tới trước mặt ông. Khương Thời biết khí thế cùng sức ép quanh thân do rèn luyện ở chiến trường năm xưa của ông vô cùng lớn, hơi lo lắng sẽ khiến Hạ Nhi giật mình kinh sợ. Nhưng Hạ Nhi vẫn thản nhiên ung dung bước tới gần ông, nở một nụ cười nho nhã xinh đẹp tuyệt mỹ mang chút ôn hoà nhẹ giọng nói:
“Con chào ông! Con là Hạ Nhi!”
Ông Hạ nhìn thấy Khương Thời sững sờ, liền cười ha ha lớn tiếng nói.
“Cháu gái tôi đang chào ông đó!”
Khương Thời vội vã gật gật đầu với Hạ Nhi, khuôn mặt cố gắng thể hiện sự hoà ái và dễ gần đến tận cùng, nhưng vì bao năm qua khuôn mặt ông vẫn luôn cứng đơ lại nghiêm túc, thành ra biểu cảm có phần doạ người.
“Chào con! Ông là ông của Khương Tình! À… từ nay con cứ gọi ông một tiếng ông nội là được.” Giọng ông Khương Thời ôn tồn hoà nhã mang theo chút nịnh nọt.
Hạ Nhi nghe thấy liền líu lưỡi, đôi mắt hổ phách nhìn về phía ông Hạ, thấy khuôn mặt ông Hạ bỗng chốc trở nên đen thui, Hạ Nhi liền cười khẽ.
Quả nhiên, một tiếng gầm dữ dội vang lên:
“Ông nội cái gì? Ông muốn làm ông nội của cháu tôi sao? Lão già kia! Ông đừng có nằm mơ!”
Khương Thời nghe thấy liền vểnh râu lớn tiếng cãi lại:
“Con bé gả cho Khương Tình nhà tôi, không gọi một tiếng ông nội, chả lẽ gọi tôi là ông ngoại à? Ông vô lý vừa thôi.”
“Tôi mặc xác ông ngoại gì đó! Trừ làm ông nội ra thì cái gì cũng được.” Ông Hạ cũng vênh mặt lên cãi tới cùng.
“Lão già họm hẹm này! Ông cũng nhận Khương Tình gọi ông một tiếng ông nội rồi. Tới lượt cháu gái ông thì ông lại không cho con bé gọi tôi như thế, sao ông có thể quá quắt vô lý như vậy được?”
“Tôi quá quắt vô lý như thế đó! Ông làm được gì tôi? Ngon thì đuổi cháu gái ông đi! Con bé Khương Tình bây giờ thành người họ Hạ rồi. Thèm mà nhìn cái giương mặt già nua của ông.”
“Lão già này! Ông đừng nghĩ hồi đó ông cứu tôi một mạng thì bây giờ tôi không dám đánh ông nhé! Rốt cuộc ông có để con bé gọi tôi là ông nội hay không hả?”
“Lão già chết tiệt! Ông đừng có mơ!”
Hạ Nhi nhìn hai lão ngoan đồng đang so đo cãi tay đôi với nhau như hai đứa trẻ, thái dương giật giật ẩn ẩn đau.
Khương Thời và ông Hạ vẫn cãi qua cãi lại, cãi đến nổi cả hai thở phì phò, hết hơi hết sức nằm trên ghế sô pha mà vẫn chỉ tay vào mặt nhau cãi tiếp đến gà bay chó sủa.
“Nha đầu! Mai mốt gả qua Khương gia con ở luôn bên đó đừng về tìm lão già này nữa.” Khương Thời giận vểnh râu nhìn Hạ nhi lớn tiếng nói.
“Ai gả cháu gái cho mà ông ở đó vênh mặt hất hàm sai khiến hả?” Ông Hạ cũng giận đến trợn mắt cãi lại.
“Ông có gả không?” Khương Thời tức giận gầm lên.
“Không gả nữa!” Ông Hạ không chịu thua kém.
“Không gả cũng phải gả! Cháu dâu này tôi nhận rồi. Ông đừng mong mà nuốt lời.” Khương Thời đắc ý vênh cằm hừ lạnh.
“Trần quản gia! Tiễn khách!!!” Ông Hạ đưa tay ra hiệu cho người hầu tiến vào.
Cuộc cãi vã kết thúc bằng cách ông Khương Thời tức giận vì bị ông Hạ đẩy ra ngoài cửa.
Sau đó cứ một khoảng thời gian Hạ Nhi lại nghe thấy dưới nhà có tiếng hai lão ngoan đồng cãi nhau chí choé.
Hạ Nhi có chút bất lực, cô vươn tay cầm điện thoại nhắn một tin cho Khương Tình.
Không nói không rằng lướt tay đến một số điện thoại nhấn gọi.
Vị thư kí nào đó đang tận hưởng giờ nghỉ hiếm hoi ở khách sạn nghỉ dưỡng năm sao, ngâm mình trong bồn nước nóng nhắm mắt dưỡng thần liền bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật bắn người.
Trên màn hình hiện tên Tiểu Tổ Tông – vị thư kí đáng kính len lén đặt cho Khương Tình.
Hít sâu một hơi, Tô Thịnh nghĩ tới tiền lương cao chót vót của mình, nói cho chính mình người này là áo cơm gạo tiền, không thể đắc tội, an ủi chính mình bằng cách nghĩ tới số dư trong tài khoản ngân hàng.
Chỉ cần cô chủ đúng hạn trả tiền lương, dù là làm thêm ngoài giờ hay bảo hắn tăng ca cả tháng không nghỉ cũng phải chấp nhận. Tô Thịnh vội vàng bắt máy, trong điện thoại tiếng Khương Tình lành lạnh vang lên: [Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất về thành phố S ngay tối nay.]Nói xong liền cúp máy.
Tô Thịnh bình tĩnh nhìn điện thoại, lại hít sâu một hơi, yêu cầu hợp lý hay không hợp lý đều phải kịp thời thỏa mãn, đây mới là điều một thư ký hoàn mỹ nên làm.
Sau đó liền nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm đầy dược liệu đắc tiền, khoác đại một chiếc áo choàng rồi đi ra bàn mở laptop.
Chưa tới nửa tiếng liền có xe tới đón Khương Tình ra sân bay. Vị thư kí Tô Thịnh nhìn sắc mặt tiểu tổ tông nhà mình đen thui, tuy đôi mắt sâu không thấy đáy không nhận ra vui giận, nhưng với bản lĩnh nhìn nhận sắc mặt bao năm qua, Tô Thịnh biết vị tiểu tổ tông nhà mình đang vô cùng tức giận, còn là tức giận ngập trời muốn san bằng mọi thứ thành tro bụi.
Là ai? Ai xui xẻo như vậy? Chọc ai không chọc lại chọc ngay trúng vị tiểu tổ tông tàn bạo âm hiểm này.