Nơi này tầm mắt rộng rãi, có thể nhìn thấy toàn bộ bầu trời cùng biển khơi.
Đã có ba hành khách chờ ở đó từ lâu.
Lúc này thấy có hành khách mới xuất hiện, ba người kia không khỏi cùng nhau nhìn sang.
“Thầy, thời gian đã qua rồi.” Người trẻ tuổi bước ra nói.
“Không sao hết, bây giờ lập tức hủy diệt thế giới đi.”
“Vâng.”
Người trẻ tuổi lấy ra một lựu đạn mini.
Hắn ta rút đinh gài trên lựu đạn ra, giương tay một cái, ném lựu đạn vào biển rộng mênh mông.
Người trẻ tuổi nhìn đồng hồ bỏ túi của mình.
“Thế giới sẽ huỷ diệt sau một trăm hơi thở nữa.”
Hắn ta báo cáo.
“Được, đến lúc khởi động thuyền rồi, con đi chuẩn bị trước đi.” Ông lão nói.
“Vâng.”
Người trẻ tuổi lập tức nhận lệnh rời đi.
Ông lão lại hướng về phía Cố Thanh Sơn thi lễ một cái: “Ta phải đi có việc, cậu có chiếc huy hiệu đó, sau này chính là khách quý của chúng ta, sau khi lên thuyền có thể hưởng thụ hết thảy đãi ngộ ưu đãi.”
“Ta phải đi trước có việc rồi, quý khách cứ ngồi đây chờ một chút, thuyền cũng sắp tới rồi.” Lão giả vừa cười vừa nói.
“Xin cứ tự nhiên.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
Lão giả gật gật đầu, vội vàng biến mất không thấy gì nữa.
Cố Thanh Sơn lập tức nhìn về phía ba vị hành khách kia.
Trong ba người, bắt mắt nhất chính là cái tên đang trôi lơ lửng ở trên không trung kia. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu đen, toàn thân tản ra khí tức vô cùng khó đoán.
Cho dù người mặc áo đen đã cố gắng áp chế năng lực dao động trên người mình, thế nhưng không gian xung quanh dường như vẫn đang cộng hưởng cùng với hắn ta.
Giống như chỉ cần hắn ta đưa ra một mệnh lệnh nào đó thì toàn bộ thế giới đều có thể thay đổi theo vậy.
Đây chính là năng lực của Thần Duệ.
Trời sinh Thần Duệ đã có được sự hòa hợp và ủng hộ của vạn vật xung quanh.
Nói cách khác thì đây chính là một vị thần.
Hắn là hậu duệ của Cổ Thần.
Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm lưu ý.
Không thể ngờ rằng ở chỗ này, lại có thể gặp được một vị thần linh dễ dàng như thế.
Chỉ thấy vị thần linh áo đen này đang đứng ở biên giới của “Lộ” đài, cẩn thận từng li từng tí để duy trì khoảng cách với hai vị khách kia.
Thần Duệ đang sợ?
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chuyển hướng qua hai vị khách còn lại kia.
Đó là một con “Gà” trống mào đỏ và một khẩu súng tiểu liên?
Đúng vậy, là một khẩu súng tiểu liên.
Ít nhất thì khi nhìn qua giống nó giống một khẩu súng tiểu liên.
“Ha ha ha, ngươi có biết không? Lần trước ta nhất thời cao hứng, liền tung tăng nhảy múa bên trong vũ trụ của thế giới kia, kết quả là đưa ba tên quái vật vũ trụ tới.”
Vị “Gà” trống mào đỏ hưng phấn nói văng cả nước miếng ra ngoài.
Cố Thanh Sơn đứng ở một bên nghiêng tai lắng nghe.
Ngôn ngữ của thế giới Chu Lâm.
Trong đầu hắn đột nhiên toát ra một ý nghĩ như vậy.
Kỳ quái, tại sao mình lại hiểu được cái này?
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xem.
Cuốn sổ tay thông hiểu ngôn ngữ vạn giới trong tay vẫn đang phát ra những âm thanh nỉ non trầm thấp.
Giờ Cố Thanh Sơn mới hiểu được, hóa ra tên “Gà” trống mào đỏ này đang dùng một ngôn ngữ khác để nói chuyện.
Nếu như là hắn của lúc trước thì bây giờ căn bản cũng không hiểu được đối phương muốn nói gì.
Xem ra là quyển sách bìa xanh này thật sự rất hữu dụng.
Một trăm lần hô hấp, thông hiểu ngôn ngữ của vạn giới.
Đây phải tài giỏi tới mức nào mới làm được chứ.
Quyển sổ tay bìa màu xanh này chỉ có chủ nhân là hắn mới có thể nghe thấy thanh âm của nó, nó sẽ giúp Cố Thanh Sơn học được tất cả ngôn ngữ văn tự của mọi nền văn minh.
Cố Thanh Sơn nắm chặt sổ tay, một bên tiếp tục tiếp thu ngôn ngữ mới, một bên nghe “gà” trống lớn và súng tiểu liên nói chuyện.
“Ta đã nói với ngươi rồi, kỳ thật thì quái vật vũ trụ bạch tuộc rất ngon mà, chỉ có điều đầu bếp biết làm món này lại không nhiều lắm.”
“Thật sao? Thật đáng tiếc, ta chưa từng ăn loại quái vật này bao giờ.” Ngữ khí của súng tiểu liên có chút mất mác.
“Vì sao? Quái vật vũ trụ rất dễ bắt à nha.” “Gà” trống lớn nghi hoặc nói.
“Chỉ cần ta ra tay thì bất kể là vật gì cũng đều sẽ bị hủy diệt, căn bản không thể nào ăn được.” Súng tiểu liên thở dài nói.
“Vậy bình thường ngươi ăn cái gì?”
“Tự mình nấu ăn, hoặc là trực tiếp tới mấy nơi như quán bar, nhà hàng hay câu lạc bộ ăn uống đại cái gì đó là được.” Súng Tiểu Liên nói.
“Vậy cũng không tệ, đầu bếp ở mấy chỗ đó cũng tạm được.”
“Gà” trống lớn nói xong, liếc nhìn xung quanh một lượt liền quét trúng cái tên Thần Duệ kia.
Nó hạ giọng nói: “Đúng rồi, ngươi đã thử qua vị của thần linh chưa?”
Súng Tiểu Liên tiếc nuối nói: “Thần linh cũng vậy thôi, bị ta đụng trúng một chút liền tan thành mây khói. Haizz, ta thật sự không có lộc ăn mà.”