Tối nay, Giang Nghĩa chìm vào giấc ngủ trong phiền muộn, sống nhiều năm như thế mà chưa có lúc nào anh cảm thấy mất phương hướng và thất vọng như hiện tại.
Ngày hôm sau.
Giang Nghĩa bị tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức.
Mở ra xem, là Lâm Mộng Vân – quản lý đội xe Ferrari gọi tới.
“A lô Mộng Vân, có chuyện gì vậy?”
“Giang Nghĩa à, anh có còn nhớ rõ anh đã hứa với ba em chuyện gì không?”
“Nhớ chứ, muốn tôi giúp đội xe thắng giải thi đấu liên hợp?”
“Đúng vậy, thi đấu liên hợp tối nay là bắt đầu rồi, hôm nay anh có thể đến đội xe hỗ trợ không?”
Nhanh như vậy à?
Tính toán thời gian, hình như là một tháng chuẩn bị đến rồi.
Giang Nghĩa gật đầu: “Được thôi, bây giờ tôi đến đó ngay, chờ tôi.”
“Cảm ơn anh.”
Cúp điện thoại, Đinh Thu Huyền đang ngủ mơ mơ màng màng tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Là chuyện của đội xe, nhận của người ta nhiều tiền như thế, bây giờ đã đến lúc để trả nợ rồi.”
“Anh phải đi thi đấu hả?”
“Ừ, tối nay anh không về nhà.”
“Chồng à, đến đây.”
“Hả?”
“Lại gần đây.”
Giang Nghĩa nhích lại trước mặt Đinh Thu Huyền, sau đó Đinh Thu Huyền ôm lấy cổ Giang Nghĩa, dùng đôi môi đỏ tươi trồng một “quả dâu” trên cổ anh.
“Em đây là?”
Đinh Thu Huyền vừa cười vừa nói: “Người phụ nữ vừa mới gọi điện thoại cho anh nói chuyện quá ngọt ngào, nghe thấy liền biết là một cô gái trẻ tuổi đáng yêu, để anh qua đêm cùng với một người phụ nữ như thế em không yên lòng. Ký hiệu trên cổ anh chính là lời cảnh báo của em dành cho cô ta, đừng có mơ tưởng động vào người đàn ông của em.”
Giang Nghĩa tương đối trầm mặc, thật sự không ngờ Đinh Thu Huyền lại trở nên “đa mưu” như thế.
Đinh Thu Huyền của trước kia sẽ không nói những lời này.
Ảnh hưởng qua lại.
Đinh Thu Huyền ảnh hưởng Giang Nghĩa, đương nhiên Giang Nghĩa cũng ảnh hưởng Đinh Thu Huyền, tình yêu sẽ khiến cho hai người rụt rè trở nên nhiệt tình hơn.
“Anh đi đây.”
Sau khi Giang Nghĩa vội vàng ăn sáng xong, anh liền lái chiếc Ferrari 458 đến trại huấn luyện của đội xe.
Một giờ sau, anh thuận lợi đến địa điểm.
Xe vừa mới dừng lại, Lâm Mộng Vân và Điền Kê liền chạy chậm đi qua, đã lâu lắm rồi bọn họ không gặp Giang Nghĩa, bọn họ rất nhớ anh.
“Đại ca à, cuối cùng anh cũng đến rồi, bọn em nhớ anh muốn chết.”
Kể từ lần trước sau khi được Giang Nghĩa cứu mạng, Điền Kê liền nhận Giang Nghĩa làm đại ca, hoàn toàn vạch rõ quan hệ với Dương Tuấn Thiên – đội trưởng của đội xe.
Lâm Mộng Vân cũng bước tới, kết quả là nhìn thấy vết hôn trên cổ Giang Nghĩa.
Suy nghĩ của phụ nữ vô cùng nhạy cảm.
Tuy rằng Lâm Mộng Vân không phải là yêu Giang Nghĩa đến chết đi sống lại, nhưng mà cô ta vẫn sinh ra cảm xúc tốt đẹp với một người đàn ông có năng lực xuất sắc như thế này, sau khi nhìn thấy vết hôn, trong nháy mắt lửa giận trong lòng liền dâng trào.
“Anh Giang Nghĩa, tối ngày hôm qua anh phong lưu quá nhỉ.”
Có thể cảm nhận được vẻ châm chọc trong giọng nói của Lâm Mộng Vân rất rõ ràng.
Giang Nghĩa bất đắc dĩ cười cười, dùng tay che đi vết hôn ở trên cổ: “Đây là do vợ tôi đùa giỡn với tôi, đừng có nghĩ nhiều.”
Vợ à?
Giang Nghĩa đã kết hôn rồi?
Lâm Mộng Vân lập tức hóa đá, còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, một người đàn ông xuất sắc như Giang Nghĩa không biết là có bao nhiêu cô gái nhìn chằm chằm, đợi đến lúc mình ra tay thì đồ ăn đã nguội rồi.
Ba người đang nói chuyện với nhau, Dương Tuấn Thiên ở bên kia dẫn theo các đội viên đi tới.
Nhìn khí thế hung hãn của bọn họ, tuyệt đối không có ý tốt.
Điền Kê nhắc nhở: “Anh à, cẩn thận nha, cái tên súc sinh Dương Tuấn Thiên đó rất xấu xa, anh ta đã bất mãn với anh từ lâu rồi, không biết lại đang suy nghĩ kế hoạch xấu xa gì để hãm hại anh.”
Dương Tuấn Thiên nghe thấy lời nói này rất rõ ràng.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Điền Kê, ăn nói kiểu gì vậy hả, tôi là đội trưởng của cậu đó có biết không?”