Có một ngày, Tống Dã ra ngoài một mình. Có một nghiên cứu sinh ở nước ngoài về, lựa chọn công tác ở huyện Đường đến nhà cô xin gặp cô. Chỉ xin gặp cô, không phải Tống Dã.
Ban đầu Đường Quả không rõ người ta đến tìm mình làm gì.
Nghiên cứu sinh này là một cô gái rất đẹp, lớn hơn cô hai tuổi, bằng tuổi Tống Dã. Ăn mặc sành điệu, còn uốn tóc xoăn theo kiểu đang mốt thời đó.
Tóm lại, trông rất trí thức, nhìn là biết là người có văn hóa.
“Cô Đường, chào cô. Tôi đường đột đến thăm thế này không phiền đến cô chứ?”
Đường Quả nhàn nhạt đáp một chữ không. Ở đây lâu vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên có người gọi cô là cô Đường.
Tình hình hiện giờ, xưng hô như thế quả thực có hơi là lạ.
Người trong thôn, thân thân một chút thì vẫn gọi cô là hoa khôi Đường. Không quen, hay lớn tuổi hơn thì gọi thẳng tên cô. Còn người từ nơi khác đến đa số đều gọi cô là phu nhân Tống.
Nghe người ta gọi cô Đường thế này, cô có hơi không quen. Mà ánh mắt của nghiên cứu sinh xinh đẹp này khi gọi tên cô, thật giống như là trời sinh ưu việt.
Nếu như cô không cảm giác sai thì đúng là như thế.
Cô pha trà xong, ngồi một bên, cũng không hỏi vì sao người ta đến, bắt đầu đan len. Người trong thôn đã quen phụ nữ vừa nói chuyện với nhau vừa đan len.
Nghiên cứu sinh thì sao, nhập gia tùy tục, hiểu không?
Hệ thống: Ký chủ thật đáng giận.
Tân Tử Nguyệt, cũng là nghiên cứu sinh kia, thấy Đường Quả như thế, khóe miệng cong lên một chút, quả nhiên là sống ở nông thôn, cả ngày trừ nói chuyện phiếm thì cũng là đan len làm việc nhà.
Nhưng thấy được đôi tay trắng nõn và gương mặt xinh đẹp của Đường Quả, cô ta có hơi không nói nên lời. Dù chỉ là gái quê nhưng mà bảo dưỡng còn tốt hơn cả cô ta.
Editor: Được cái thế giới thoải mái tí thì lại phải đối phó với Tuesday =))))
Mặc dù mị cũng muốn làm Tuesday đốt lửa nhà chị iu lắm, nhưng sợ bị anh nhà đánh chết vì tội dám xớ rớ chị