Cô chỉ có thể nhờ vào thời gian, thời gian là thuốc tiên, sẽ chữa lành cho ba người họ.
Thật ra thì, cô cũng muốn gặp Cố Yên, nói một tiếng xin lỗi, chẳng qua là… Cô không có can đảm.
Mà những ngày qua Cố Yên giống như không hề hấn gì, lời đồn đãi bên ngoài cô cũng không quan tâm.
Cô mang đấu giá tất cả đồ đạc trong hôn lễ, thậm chí lấy chủ đề là “Từ hôn”, nhưng món đồ ngược lại được chú ý nhiều hơn, bán được giá cao kếch xù.
Cô còn giả bộ không hề gì mà tự giễu bản thân mình, nói mình quả nhiên là người nhà họ Cố, có thiên phú làm gian thương.
Số tiền này đều làm từ thiện, coi như là cô đặt một dấu chấm hết hoàn hảo cho tình yêu của mình. Hứa Minh Tâm không biết đáy lòng Cố Yên còn đau hay không, bởi vì cô cười quá rực rỡ.
Ra ngoài, đi dạo phố, ăn cơm, uống trà, mua sắm, cũng đi xem mắt theo sự sắp xếp của La Thanh Nhã, giống như cô thật sự đã quên đi hôn lễ kia.
Mà Hứa Minh Tâm cũng phải đi học, đầu năm học gì cô cũng quên mất hoàn toàn, ra sức học đêm học ngày.
Cố Yên có lúc cũng kéo cô ra ngoài uống cà phê, cô đều phải theo bài tập theo làm.
Cố Yên bất đắc dĩ nói: “Sao tôi lại có cảm giác dẫn cháu gái ra ngoài ấy nhỉ?”
Hứa Minh Tâm mới vừa giải quyết xong một đề, ngoẹo đầu nói: “Nếu như tôi không có quan hệ với Cổ Gia Huy, tôi đúng là cháu gái cô còn gì.”
“Hai”
… Cũng đúng nhỉ, Hứa An Kỳ gả cho cháu tôi, cô là em gái cô ấy, dựa theo vai vế không phải là cháu gái tôi sao? Trời, anh tôi đúng là cầm thú, ngay cả đứa bé cũng không buông tha, tội này trời đánh chết đó!”
“…”
Cô nói lời này nghe là lạ, nhưng mà tại sao nghe chẳng thấy vẻ gì trách móc?
“Cô muốn ăn cái gì không? Nếu không ăn, tôi uống xong ly cà phê này thì phải đi rồi.”
“Rồi rồi, tôi cũng sắp xong rồi.” Hứa Minh Tâm đang vùi đầu vào bài tập, không ngờ bên tai truyền đến một thanh âm chói tai. La Thanh Nhã đạp giày cao gót, nổi giận đùng đùng chạy đến.
Chị ta bực mình vỗ bàn, dọa Hứa Minh Tâm giật mình.