Tuy Ngải Minh Húc muổn đẩy Ngải Lâm và Mã Siêu ra gánh tội thay khiến anh rất tức giận, muốn giết ông ta nhưng dù sao đây cũng là việc nhà của Ngải Lâm.
Trừ khi Ngải Lâm muốn đối phó với nhà họ Ngải, nếu không anh cũng không có lý do đụng đến bọn họ.
Sự việc nghe có vẻ phức tạp.
Nhà họ Ngải không chỉ trêu chọc nhà họ Điền mà còn gây sự với nhà họ Tôn, nhưng với anh hết thảy đều là chuyện nhỏ.
Xe chạy như bay trên đường, chỉ mười lăm phút sau đã đỗ trước cửa nhà họ Ngải.
Ngải Lâm và Mã Siêu vốn muốn đi thẳng đến nhà họ Điền nhưng sau khi Ngải Minh Húc gọi điện thoại tới ép Ngải Lâm gả cho nhà họ Tôn thì cô đã biết mọi việc chỉ có thể giải quyết ở nhà họ Ngải.
“Đứa con ngỗ nghịch, mày còn dám trở về nữa sao?”
Ngải Lâm vừa về nhà, Ngải Minh Húc đã tức giận quát.
Nếu không vì Mã Siêu và Dương Thanh đứng cạnh Ngải Lâm, ông ta đã muốn xông lên tát Ngải Lâm mấy bạt tai rồi.
Ngải Lâm hờ hững nói: “Con đã nói việc này không liên quan đến nhà họ Ngải, con sẽ xử lý thỏa đáng!”
“Tao bảo mày đến nhà họ Điền chịu trách nhiệm mày không đi, bảo mày đến ủy ban đăng ký kết hôn với người nhà họ Tôn mày cũng không đi.
Mày nói xem mày định đối phó với hai gia tộc lớn của Yến Đô kiểu gì?”
Ngải Minh Húc gào lên.
Người nhà họ Ngải cũng nhìn chằm chằm Ngải Lâm, thi nhau chỉ trích.
“Cô đúng là sao chổi, là tai họa của nhà họ Ngải.
Bây giờ gây ra họa lớn cho gia tộc, cô tưởng chỉ bằng một câu nói là có thể giải quyết được sao?”
“Tôi thấy nên trói cô ta lại đưa đến ủy ban để đăng ký kết hôn với đứa con trai nhỏ của chủ nhà họ Tôn là tốt nhất”.
“Tôi nghĩ hay là giết luôn cho êm chuyện.
Dù sao người nhà họ cũng Điền sắp tới đây.
Nếu để bọn họ thấy được thành ý của nhà họ Ngải, nói không chừng bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta đấy”.
Người nhà họ Ngải thi nhau chỉ trích Ngải Lâm, thậm chí có người còn đòi giết Ngải Lâm để thể hiện thành ý.
Bộ mặt thấp hèn rất xấu xí.
Dương Thanh híp mắt chứng kiến tất cả nhưng vẫn không nói lời nào.
Tranh luận với mấy kẻ nông cạn này đúng là tự hạ thấp bản thân.
Anh bỗng chờ mong người nhà họ Điền và họ Tôn mau đến đây.
Chờ sau khi giải quyết xong hai gia tộc này, anh muốn nhìn xem người nhà họ Ngải sẽ bày ra dáng vẻ nịnh nọt như thế nào.
“Tất cả im miệng cho tôi!”
Dương Thanh có thể nhịn nhưng Mã Siêu lại không nhịn nổi quát ầm lên, ánh mắt giận dữ liếc nhìn đám người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi còn nghe thấy ai sỉ nhục Ngải Lâm nữa, tôi sẽ giết người đó trước!”
“Các người đừng nghĩ tôi nói đùa.
Ngay cả dòng chính của nhà họ Điền tôi còn dám giết, các người là cái thá gì, giết lúc nào chả được!”
Trong mắt Mã Siêu ngập tràn sát khí.
Những người này sỉ nhục Ngải Lâm đã chọc giận anh ta.
Quả nhiên rất có tác dụng.
Sau khi Mã Siêu đe dọa xong, người nhà họ Ngải đều sực tỉnh, im thin thít.
Trước đây lúc ở nhà họ Vương bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Mã Siêu.
Một mình anh ta có thể giết chết cao thủ hàng đầu của nhà họ Vương dễ như ăn cháo.
Bây giờ ngay cả dòng chính của nhà họ Điền trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng bị anh ta lấy mạng.
Những người vừa nãy kêu gào đòi giết Ngải Lâm lúc này nào dám hống hách kiêu căng nữa.
Ai cũng cúi đầu thật thấp chỉ sợ bị ánh mắt hung ác kia nhìn trúng.
Ngải Minh Húc cũng ngạc nhiên, thấy dáng vẻ tức giận của Mã Siêu liền vội vàng nuốt lại những lời mắng Ngải Lâm vào trong.
Trong mắt Ngải Lâm chỉ còn sự thất vọng.
Cô nhìn thật kỹ đám người nhà họ Ngải, cuối cùng nhìn sang Ngải Minh Húc nói: “Bố yên tâm, việc hôm nay sẽ không liên lụy tới bất kỳ ai trong nhà họ Ngải”.
“Tôi cũng nói cho các người biết, sau khi giải quyết xong việc hôm nay, tôi và nhà họ Ngải sẽ không còn bất kỳ liên quan nào nữa.
Từ nay về sau nhà họ Ngải gặp phải rắc rối gì cũng đừng bao giờ đến tìm tôi”.
“Bởi vì lần sau, dù nhà họ Ngải có bị tiêu diệt, tôi cũng sẽ không bao giờ mềm lòng”.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Ngải Lâm tràn đầy sự kiên định.
Không biết tại sao Ngải Minh Húc cảm thấy lo lắng lời của Ngải Lâm sẽ trở thành sự thật.
Ngải Lâm vừa nói xong, một người trung nhiên cuống quýt chạy vào, hốt hoảng nói: “Ông chủ, người nhà họ Điền đến rồi!”
– —————————
.