– Hả?
Nữ tử dừng bước nghi ngờ nhìn nàng.
– Xích Huyết Chân Lan kia là đã trốn vào bên trong vũng bùn rồi?
– Đúng vậy.
– Đưa ta đến chỗ nó biến mất ta xem có thể tìm ra nó hay không.
Đám người Độc Ngạo Minh ngạc nhiên nhìn Thuỷ Linh, một hồi lâu nữ tử mới cười khổ lắc đầu:
– Cô nương, hảo ý tâm lĩnh nhưng đầm lầy phía trước tất cả đều là nước bùn sâu mấy ngàn trượng, mặc dù là cao thủ tinh thông thuỷ hệ cũng không có khả năng tìm được nó. Ta biết Thuỷ Thần Điện các người chủ tu Thuỷ hệ công pháp võ kỹ, nhưng…
– Ta không chỉ tinh thông sức mạnh Thuỷ hệ.
Thuỷ Linh tự tin cười.
Nàng vốn là thủy linh chi thể, là thể chất đặc thù, ở nơi có nước nàng có thể phát huy ra hết phần thực lực.
Nữ tử chần chừ bỗng nhiên gật đầu xoay người hướng đến một hướng khác:
– Vậy thì đi theo ta.
Việc đã đến nước này, nàng quyết định để Thuỷ Linh thử một lần, không thành công cũng không sao, nếu thành công, nửa tháng sau Độc Ngạo Minh có thể nói chuyện với Lang Gia Phúc Địa rồi.
Không bao lâu, một đám người liền chạy tới chỗ Xích Huyết Chân Lan bỏ trốn, trên mảnh đầm lầy kia, Dương Khai cảm thận được cấm chế và cạm bẫy, lập tức cũng hiểu được những người này hẳn là không có nói sai, bọn họ đũng là đang bắt giữ Xích Huyết Chân Lan, tuy nhiên lại thất bại trong gang tấc.
– Chính là chỗ này.
Nữ tử chỉ đầm lầy trước mặt nói.
Dương Khai buông ra thần thức tra xét xung quanh, cũng không có quá nhiều phát hiện.
– Ta đi xuống xem một chút.
Thuỷ Linh nói xong thân hình nhoáng lên một cái đã chui vào trong vũng bùn không thấy bóng dáng.
Nữ tử và đám người Độc Ngạo Minh nhìn Dương Khai, cũng không chú ý nhiều đến hắn, chỉ có lo lắng cùng đợi.
Ước chừng thời gian một nén nhang, ao đầm trước mặt bỗng nổi lên một bọt nước, mọi người tinh thần chấn động âm thầm mong đợi.
Xôn xao…
Thuỷ Linh chui từ trong đầm ra, quần áo chưa ẩm nhưng sắc mặt trắng bệch, môi bầm đen, không ngừng lạnh run, nhìn qua có thể thấy nàng bị đông cứng không nhẹ.
Đám người Độc Ngạo Minh vội vàng hướng nàng xem xét.
Thuỷ Linh lắc lắc đầu.
Những người đó vẻ mặt lập tức thất vọng.
– Ngươi sao vậy?
Dương Khai kêu lên kỳ lạ, hắn phát hiện Thuỷ Linh giống như vừa mới đi ra từ núi băng tuyên cổ chưa tan, lạnh không chịu nổi, trên thân thể còn hơi toát ra hàn khí mắt thường có thể trông thấy được.
– Đợi nói sau đi.
Thuỷ Linh vội vàng vận chuyển công pháp, xua tan hàn ý trong cơ thể.
Một hồi lâu Thuỷ Linh mới dần hồi lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi đứng dậy nói:
– Tuy không thể bắt nó mang về nhưng ta đã tìm được nó.
– Tìm được nó?
Nữ tử đôi mắt đẹp sáng ngời không khỏi vui sướng bất ngờ.
– Ừ, tuy nhiên chỉ mình ta không thể làm gì được nó.
– Vì sao?
Nữ tử vội hỏi.
– Bởi vì dưới kia có một tầng Băng Diệm Tinh Sa
– Băng Diệm Tinh Sa?
Đám người Độc Ngạo Minh kinh hô, trên mặt mỗi người toát ra thần sắc tham lam.
– Đó là cái gì?
Dương Khai đoán ý qua lời nói và sắc mặt lập tức cũng biết Băng Diệm Tinh Sa này hẳn là bảo bối rất quý trọng.
– Tài liệu luyện khí Linh cấp thượng phẩm, nhiệt độ cực thấp, là bảo bối rất nhiều cường nhân Siêu Phàm Canh tha thiết mơ ước, thậm chí cao thủ Nhập Thánh Cảnh lúc luyện chế bí bảo cũng sẽ cần dùng đến.
Thuỷ Linh giải thích một câu.
Vẻ mặt của mọi người Độc Ngạo Minh đều trở nên phấn chấn.
– Hoá ra là Băng Diệm Tinh Sa.
Nữ tử kia liên tục gật đầu.
– Tuy rằng ta biết nơi sinh ra thiên địa linh vật, nhất định là có không ít bảo bối, không ngờ lại là thứ này.
– Hẳn là Băng Diệm Tinh Sa thúc đẩy Xích Huyết Chân Lan sinh ra.
Thuỷ Linh nghe vậy cười.
– Tuy nhiên tầng băng kia rất dầy, ta không có cách nào phá vỡ.
– Ta giúp ngươi.
Một nam tử thân hình béo tròn trong đám Độc Ngạo Minh bước ra đi tới trước mặt Thuỷ Linh, giơ tay lập tức hiện ta một ngọn lửa cực nóng đắc ý nói:
– Ta tu luyện sức mạnh Hoả hệ, chính là khắc tinh của băng.
Thuỷ Linh lắc đầu.
– Ngươi không được, thực lực quá thấp.
– Nhưng ta cũng là Thần Du Cảnh bát tầng.
Nam tử kia có chút không phục.
Thuỷ Linh vẫn lắc đầu:
– Ta có trợ thủ, không cần dùng đến ngươi. Dương Khai, ngươi theo ta xuống dưới, tầng băng kia e là chỉ ngươi mới có thể phá vỡ.
Nam tử kia liếc nhìn Dương Khai lập tức có chút thẹn quá thành giận:
– Ta còn không làm được, hắn một gã Thần Du Cảnh thất tầng làm được không?
– Ta nói hắn có thể, hắn sẽ có thể, các ngươi còn muốn Xích Huyết Chân Lan không? Ta bây giờ không bắt buộc phải giúp các ngươi.
Nam tử kia lập tức tịt ngòi.
Nữ tử cười cầu hoà:
– Cô nương đừng nóng giận, cứ làm theo ý ngươi đi.
Băng Diệm Tinh Sa tuy rằng quý trọng nhưng Độc Ngạo Minh hiện tại cần nhất vẫn là Xích Huyết Chân Lan. Nữ tử tự nhiên không muốn làm Thuỷ Linh không vui.
Thuỷ Linh gật gật đầu, lôi Dương Khai trốn vào trong đầm.
Đợi sau khi bọn họ biến mất, người đàn ông râu quai nón Quý Hoằng trong đám Độc Ngạo Minh kia bỗng nhiên lấy lại tinh thần vỗ đùi nói:
– Nguy rồi, tiểu thư, hai người này sẽ không nhân cơ hội chạy trốn đi chứ?
Nghe vậy, nữ tử không khỏi có chút dung hoa thất sắc, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này là rất có thể.
Người khác không có lí do gì vô duyên vô cớ giúp mình, đối mặt với một gốc cây thiên địa linh vật và một thứ đồ hấp dẫn Linh cấp thượng phẩm, bọn họ nói không chừng lấy hai thứ kia một đi không trở lại.
– Không đến mức đó chứ.
Nữ tử cũng ngây ngốc.
– Nàng ta vì sao chỉ cần người kia giúp, đây rõ ràng là mượn cơ hội cùng kết hợp, thuận tiện lấy được bảo bối rồi chuồn.
Lời này rất có lý, Độc Ngạo Minh một người căm phẫn, cả đám đông nhao nhao chửi.
Nữ tử sắc mặt ngày càng khó coi, có tâm đuổi xuống xem đến tột cùng, nhưng cao thủ không tu luyện sức mạnh Thuỷ hệ nếu hành động dưới đầm lầy đó là việc rất nguy hiểm.
Thần thức tản ra, cũng không điều tra được điều gì.
Lòng nữ tử lập tức nguội lạnh.