Zero thậm chí vẫn còn duy trì quan hệ chính thức hợp tác tốt đẹp với nhiều quốc gia, Bỉ thậm chí còn cấp cho Zero một tòa nhà ở Brussels để làm căn cứ bí mật, đương nhiên sự việc này cũng không được tuyên bố ra ngoài.
Mà trong Zero những sát thủ kì cựu nhiều vô kể, trong đó nổi tiếng nhất là hội trưởng hội Bát Kỳ Tokugawa, sau “Thí thần”, Zero hoàn toàn được tổ chức lại hoàn toàn bởi Diêm vương Dương Thần.
Dương Thần còn nhỏ đã được huấn luyện ở Zero, gặp Tống Thiên Hành đạt được “Hướng niệm dẫn xuất kinh”.
Một loạt các nguyên nhân đủ kiểu làm Dương Thần sau khi hủy hoại Zero cũ mà hắn hận đến xương tủy, lại mang theo những tình cảm phức tạp tái thiết lại Zero của ngày hôm nay.
Zero hiện tại nhận những đơn còn ít hơn trước kia, dưới sự dẫn dắt của Dương Thần, rất nhiều sát thủ đã trở về với cuộc sống bình thường, cũng có một số người gia nhập “quốc độ bị lãng quên” an hưởng tuổi già một cách không nghi ngại gì. Chỉ cần nhận nhiệm vụ là không có bất kì một sai lầm nào.
Dương Thần tại thời điểm này bỗng nhiên lại giới thiệu Zero, ý đồ là rất rõ ràng, lần này hắn rất thành thực, không có bất kì mưu mẹo đùa bỡn gì.
Thiên Long cười khổ sở:
– Tôi sẽ nói lại với tướng quân, về số điện thoại này, tôi cũng không cần ghi lại nữa, chắc anh cũng không phải dùng tới.
Diệp Tử vội vàng gật đầu nói:
– Anh Dương , bình tĩnh một chút đi, nếu thực sự để Zero tham gia vào việc này thì có khả năng sứ giả Hồng Mông cũng phải xuất hiện.
Bởi vì trước đó Lăng Hư Tử xuất hiện một lần, tướng quân lại tạm thời đổi, việc Hồng Mông tồn tại là chính xác, đó là bí mật lớn trong Viêm Hoàng Thiết Lữ.
Thiên Long vẫn còn nghi ngại hỏi:
– Dương Thần, anh làm như vậy không sợ sự tình phức tạp hơn sao? Người của Hồng Mông thực sự ra tay với anh sao?
Dương Thần ngửa đầu thở dài vỗ ngực:
– Sợ, sao lại không sợ. Lần trước cái tên Lăng Hư Tử đến giờ tôi cũng không biết liệu tôi có đánh lại được gã không, tôi cũng không biết trong Hồng Mông có phải còn có người mạnh hơn hắn ta không, nhưng có những việc kể cả tôi có sợ thì tôi cũng có đủ lí do để làm.
– Bởi một người đàn bà?
Thiên Long nhíu mày hỏi một cách khó tin.
– Nếu sống mà đến người mình yêu thương cũng không thể bảo vệ được thì có khác nào chết đâu.
Dương Thần cười lớn.
– Yên tâm đi, tôi không ngu vậy đâu, chút việc nhỏ nhặt này không đến mức khiến Hồng Mông ra tay đâu, tôi căn bản không động đến nhà nước, hơn nữa, trong tay tôi không chỉ có Zero… Lần trước, tôi mới cho một tiểu đội Hải Ưng đến…Ngoài Hải Ưng ra còn có…
– Đủ rồi đủ rồi.
Thiên Long vội vàng ngăn Dương Thần không để Dương Thần tiếp tục kể các thế lực, trán toát mồ hôi lạnh. Chỉ nghĩ tới hồ sơ của Dương Thần mà cấp trên đưa cho, những tổ chức trung thành trong tay Dương Thần nghĩ đến mà không lạnh gáy cũng khó.
Năm đó chỉ bằng năng lực bản thân, còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành vua sát thủ không cần phải tranh cãi trên toàn thế giới, lại là người đầu tiên trong lịch sử trở thành Thí thần Thành thần, vầng hào quang của hắn quá chói lọi, biết bao nhiêu tổ chức cầu đến sự che chở của hắn, không ai có thể ngăn cản được.
Dọa Thiên Long và Diệp Tử được một trận sửng sốt, Dương Thần thấy cũng đã đến lúc, liền đưa Lưu Minh Ngọc cùng mấy người bạn cũ chào tạm biệt rồi lái xe rời đi.
Quyển Mao Lang cùng đám người bị đưa vào nhà giam ăn cơm tù cũng không tránh khỏi, hội Bạch Lang cũng khó giữ, bọn chúng làm gì còn đường sống?
Về phần Chu Khang Vũ, sau khi Dương Thần chào các bạn học xong, không có ai dám hỏi thêm gì nhưng tất cả mọi người đều biết cảnh sát sớm muộn gì cũng kiểm tra đến y.
Trên đường đưa Lưu Minh Ngọc về nhà, ngồi trong xe, Lưu Minh Ngọc không kìm được liếc nhìn Dương Thần, ánh mắt chớp chớp như kiểu của fan hâm mộ nhìn thần tượng đến là buồn cười.
Dương Thần bị nhìn ngắm có phần đắc ý nói:
– Em cứ nhìn anh như vậy anh sẽ kiêu ngạo đấy.
– Anh yêu, rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật?
Lưu Minh Ngọc nghi hoặc hỏi.
Dương Thần bĩu môi:
– Nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em biết, việc này phải nói bắt đầu từ lúc anh còn nhỏ…
– Đừng nói
Lưu Minh Ngọc vội vàng ngăn Dương Thần lại;
– Anh mà nói ra sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
– Thế nào gọi là chẳng còn ý nghĩa gì?
Dương Thần buồn bực.
– Đàn ông có cảm giác thần bí mới hấp dẫn, sau này em sẽ từng chút từng chút một phát giác những bí mật nhỏ trên người anh, như vậy mới có ý nghĩa. Nếu anh nói ra hết thì sau này e đâu còn việc gì làm.
Lưu Minh Ngọc hưng phấn nói.
Dương Thần mỉm cười, hóa ra cô gái này còn có thú vui này nữa. Lắc lắc đầu, không thể phủ nhận, nếu những bí mật trên người hắn tự bản thân hắn không nói ra thì e rằng Lưu Miinh Ngọc cả mấy đời cũng không khám phá hết được.
Lúc đưa Lưu Minh Ngọc về đến nhà thì cũng đã chập choạng , Lưu Minh Ngọc lưu luyến hỏi:
– Đêm nay anh về nhà sao?
– Sao thế? Tối qua đã tự ngủ rồi, hôm nay muốn đền bù cho anh hả?
Dương Thần cười nham hiểm hỏi.
– Sao anh chỉ có nghĩ đến mấy chuyện đó, em chỉ buột miệng hỏi thế thôi, hơn nữa cũng đến giờ cơm rồi.
Gương mặt cô gái kém rạng rỡ có phần sẵng giọng.
Dương Thần kỳ thực cũng có chút cợt nhã, đi cùng Lưu Minh Ngọc cả ngày mà đã được nếm cái gì ngon ngọt đâu, nhưng lại cảm thấy liên tiếp hai đêm không về nhà như vậy chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa cho mối quan hệ vốn đã không được tốt đẹp giữa mình và Lâm Nhược Khê.
Đúng lúc ấy điện thoại rung, Dương Thần liếc nhìn điện thoại, hóa ra là Quách Tuyết Hoa gọi.
Dương Thần ra hiệu cho Lưu Minh Ngọc im lặng rồi mới nghe điện thoại:
– Mẹ gọi con về ăn cơm sao? Con đang về đây.
Nghe Dương Thần gọi “mẹ”, Lưu Minh Ngọc mở to mắt ngạc nhiên căng thẳng đến nỗi không dám thở ra.
Quách Tuyết Hoa cũng sốt ruột nói:
– Dương Thần, con đang ở đâu? Bây giờ có tiện đến trường con bé Trinh Tú một chuyến không? Trinh Tú giờ này còn chưa về nhà, ta cũng không liên lạc được với nó.
– Trinh Tú vẫn chưa về nhà?
Dương Thần xem giờ, đã tan học gần 1 tiếng rồi, nếu như ngày thường, Trinh Tú không ở trường thì đã về sớm để giúp chuẩn bị bữa tối rồi.
Quách Tuyết Hoa cũng không biết nhiều đường ở Trung Hải, vú Vương ở nhà bận rộn, lái xe đi tìm cũng không tiện nên mới nghĩ tới Dương Thần. Thậm chí đến Lâm Nhược Khê cũng không trông chờ gì được, những ngày gần đây cô rất bận.
Dương Thần lập tức nói:
– Con sẽ đến trường học tìm con bé luôn, không cần phải lo lắng, có thể là ôn tập ngoại khóa hay luyện tập gì đó, cô nhóc đó nhất thời quên mất thời gian.
Quách Tuyết Hoa cũng chỉ đành nghĩ theo hướng đó, mặc dù không có quan hệ huyết thống gì với Trinh Tú nhưng thời gian gần đây tiếp xúc như vậy cũng có nảy sinh tình cảm, Dương Thần coi Trinh Tú là em gái, bà cũng coi Trinh Tú như con gái mình.
Tắt điện thoại, Lưu Minh Ngọc biết Dương Thần phải đi nhưng vẫn tò mò hỏi han:
– Trinh Tú là ai? Sao chưa bao giờ nghe anh nói tới?
Dương Thần gãi đầu:
– Là một người anh nhận làm em gái, cũng là cô nhóc mà Lâm Nhược Khê thích, tóm lại là bây giờ cũng giống như người một nhà của anh, sau này có cơ hội sẽ gặp mặt nhé. Anh đi đây, gặp em sau.
Lưu Minh Ngọc tiếc nuối gật gật đầu, mặc dù có luyến tiếc nhưng cũng đành xuống xe, cô có thể nhìn thấy sự lo lắng của Dương Thần.
Sau khi từ biệt Lưu Minh Ngọc Dương Thần đi như bay đến trường học Trinh Tú, cũng may mắn khoảng cách từ đó đến trường rất ngắn, chỉ 10 phút lái xe đã tới cổng trường.
Xuống xe, Dương Thần mới vỗ trán nghĩ, phải rồi, chính mình còn không biết Trinh Tú học lớp nào thì đi đâu tìm?