“Tuyết Nhi, mấy năm nay đều là nàng chăm lo cho đám anh chị em đó của ta sao?”
“Cũng không tính là chăm lo, thiếp chỉ thường xuyên phát bổng lộc và cho họ quyền lợi thành viên hoàng thất nên được hưởng theo tiêu chuẩn của hoàng thất. Thiếp biết lúc nhỏ chàng không được đối xử tốt, cũng chưa từng nhắc đến họ trước mặt chàng, hôm nay sao chàng đột nhiên hỏi đến thế?”
“Không sao… ta bỗng nhớ ra phụ vương từng dặn dò mình phải chăm sóc cho họ, đã nhiều năm rồi ta cũng chưa từng quan tâm đến, cứ cảm thấy hổ thẹn”.
Mộ Như Tuyết cười nói: “Đây có là gì, chàng phải chăm lo cho cả nước, họ sẽ không để tâm đâu. Nếu chàng muốn gặp họ, thiếp sẽ sắp xếp”.
Lãnh Thiên Minh xoa mũi Mộ Nhu Tuyết.
“Vẫn là Tuyết Nhi ngoan nhất, vậy nàng giúp ta sắp xếp xem như một buổi họp mặt gia đình, còn nữa… cũng nên mời Trần công công, dù sao ông ta cũng đã chăm cho phụ vương cả đời rồi”.
“Được…”
Sau đó Lãnh Thiên Minh nhìn Mộ Tuyết Như cười ranh mãnh.
“Thế bây giờ để ta cảm ơn Tuyết Nhi nhà ta trước nhé”.
Mộ Như Tuyết đỏ mặt cúi đầu xuống.
“Hoàng thượng, Thần An có thể về bất cứ lúc nào”.
“Quan tâm đến nhóc đó làm gì, chúng ta tốc chiến tốc thắng là được… rất nhanh, rất nhanh…”
Mộ Như Tuyết đỏ mặt, nhưng vẫn trìu mến nhìn Lãnh Thiên Minh, gật đầu.
Lúc Giáp Tử Thất chạy đến trong cung thì nghe nói Hoàng thượng đang xử lý công việc quốc gia, Giáp Tử Thất tỏ ra khó hiểu, Hoàng thượng giải quyết việc nước mà không ở Ngự thư phòng sao?
Khi Lãnh Minh Thiên đến thì trên trán còn vương mồ hôi…
“Lão Giáp, sao mới sáng sớm đã đến đây thế?”
“Hoàng thượng, thần có việc muốn bẩm báo”.
“Chuyện gì?”
“Là chuyện liên quan đến việc sửa đường sắt, với khả năng hiện giờ của chúng ta thì độ khó quá lớn. Dù có thể làm xong thì cũng sẽ có vấn đề lớn về tính an toàn, còn sự chắc chắn của đường ray nữa, bảo dưỡng cũng là vấn đề lớn, một khi nền móng bị sập sẽ xảy ra chuyện lớn”.