Nhìn vẻ mặt của Giang Ninh, hẳn căn bản không tốn quá nhiều sức lực Diệp Sơn hừ một tiếng: “Thằng nhóc, giấu sâu đấy!”
“Vậy đỡ thêm một quyền này đi!”
Diệp Sơn quát một tiếng, chân lùi một bước rồi lập tức bắn trở lại, nắm đấm đánh ra vang lên những tiếng rắc rắc giòn giã, lần này khoảng sáu phần sức lự!
c Nắm đấm của ông ta giống như ảo ảnh, nhìn động tác dường như rất chậm nhưng thoáng cái lập tức đến trước mặt Giang Ninh.
Nhưng Giang Ninh vẫn bất động!
“Bịch!”
Giang Ninh vẫn giơ một tay ra, năm lấy cổ †ay Diệp Sơn, khiến nắm đấm của ông ta khó có thể tiến thêm nửa bước.
Trên mặt Diệp Sơn đầy vẻ kinh hãi, khó tin nhìn Giang Ninh.
Điều này… điều này căn bản không có khả năng?
Mình nhìn nhầm à? Không thể nào.
Ánh mắt ông ta lập tức thay đổi, ở sâu trong đồng tử hiện lên vẻ vui mừng, lại kèm theo chút hưng phấn, nhưng tức giận trên mặt lại không hề giảm bớt.
Diệp Sơn không nói một lời, lùi lại hai bước, hoàn toàn nghiêm túc liếc nhìn Giang Ninh.
Ông ta cởi luôn áo khoác, chân điểm xuống.
đất lại giống như một quả pháo đạn bần về phía Giang Ninh!
“Âm!”
“Âm!”
“Ämr Sức lực của ông ta lại tăng lên, từ sáu phần tăng lên tới bảy phần, đến cuối cùng không ngờ hoàn toàn không áp chế.
Đánh cho thoải mái!
Mà Giang Ninh vẫn không hề lùi bước, hai tay vung lên, từng quyền mạnh mẽ ngang ngược, còn muốn điên cuồng hơn cả Diệp.
Sơn!
Trong cả phòng luyện võ chỉ nghe thấy tiếng năm đấm va chạm.
Ở phòng trong, Diệp Khinh Vũ nghe được tiếng động trong phòng luyện võ thì hơi lo lắng cho Giang Ninh Cô ấy muốn đi qua xem thứ lại bị Lâm Vũ Chân kéo lại.
“Không cần qua đâu, chắc bọn họ đang đánh nhau đấy!”
Trên mặt Lâm Vũ Chân còn có chút hưng phấn: “Hóa ra ba cậu lợi hại như vậy!”
Trong ấn tượng của cô, người có thể đánh với Giang Ninh khẳng định đều là cao thủ.
Cô từng tận mắt nhìn thấy một mình Giang.
Ninh đánh ngã mười mấy người đấy!
Nếu cô biết, ngay cả cao thủ cấp Tông Sư: cũng chết trong tay Giang Ninh, sợ rằng cô nên lo lắng cho ba của Diệp Khinh Vũ mới phải.
“Ba tớ luyện võ từ nhỏ, luyện gần năm mươi năm rồi”
ệp Khinh Vũ hơi lo lắng: “Tớ sợ ông không giữ được chừng mực sẽ đánh Giang Ninh bị thương!”
“Năm mươi năm à?”
Lâm Vũ Chân giật mình, vậy thì rất lợi hại nhỉ, Lâm Vũ Chân nghe Giang Ninh có thể bị thương thì lập tức lo lắng, không đợi Diệp Khinh Vũ nói thêm đã lao ra ngoài.
“Bich!”
Trong phòng luyện võ, ngực Diệp Sơn phập.
phồng lên xuống, th: hộc, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng lăn xuống.
Ông ta nhìn Giang Ninh đứng ở trước mắt mình thậm chí hơi thở vẫn không rối loạn, trong ánh mắt ngoại trừ chấn động, còn có chút không phục.
Ông ta đã dùng tới sức lực mạnh nhất của mình, đều này có nghĩa là gì?
Người khác không biết nhưng bản thân Diệp Sơn lại biết rõ.
“Thằng nhóc thối tha!”
Ông ta tức giận mảng một tiếng và vung đấm, khí thế toàn thân mạnh mẽ, trực iếp xông về phía Giang Ninh, một quyền đánh ra với khí thế tăng cao.
“Dừng tay!”