Mọi dao động đều bị ngăn cách, hắn như một cái xác không còn sinh cơ.
Trong lúc đó, thế giới bên ngoài đang rộn rã huyên náo.
Mọi người đỏ mắt quan sát không trung chiến đài, bốn vị cường giả xuất hiện cuối cùng chính là bốn người mạnh nhất đại tái lần này.
Có người ủng hộ, có người khinh chê, nhưng thiên phú của họ không ai dám khinh thị. Tài năng của những người kia khiến kẻ khác phải ghen tị.
– Mục Trần vậy mà thất bại.
Một góc ngoài chiến đài, Võ Linh khẽ than.
Sau lưng hắn, Võ Doanh Doanh mím môi lại, không có vẻ gì thích thú, vẻ mặt thất thần nhìn vào Thẩm Phán Kính, như đang chờ đợi gì đó.
– Đừng trông chờ nữa. Mục Trần rất lợi hại, chẳng qua bị Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà ám toán mà thôi. Hai gã này quá nham hiểm, Mục Trần thất bại cũng đúng.
– Chẳng phải cũng còn có Lạc Li sao? Nàng ta không đơn giản chút nào, thật sự ra tay chắc chắn ta không trụ nổi bao nhiêu hiệp dưới tay nàng. Có nàng ở đây, Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà đừng mong giành quán quân.
Võ Doanh Doanh hờ hững gật gù, bộ dáng thảm thương. Võ Linh thở dài lắc đầu. Thua Huyết Thiên Hà, bây giờ lại còn thấy vẻ mặt thương tâm của cô nàng này, thật là…
– Mục Trần…
Khán đài Vạn Hoàng linh viện, Đường Thiên Nhi cũng rưng rức. Nàng không tưởng tượng được tên kia đã thất bại theo cách như vậy.
Hắn luôn hòa nhã tươi cười, luôn chấp nhận những đả kích, từ đó hắn lại vươn lên dập tắt gièm pha.
Cho dù hôm nay thất bại, hắn cũng có thể mỉm cười đối mặt, nhưng ngẫm lại nàng lại là người đau lòng.
– Mục Trần… ngươi nhất định phải cố lên.
Cô gái khẽ chắp tay khẩn cầu.
Trên bầu trời, năm vị viện trưởng đang quan sát bốn người vừa xuất hiện.
Thái Thương viện trưởng khẽ thở dài, vẫn mong Mục Trần có thể bất ngờ lao ra, nhưng biến cố đó vẫn không xuất hiện. Cũng may Bắc Thương linh viện còn có Lạc Li.
– Ha ha, các vị viện trưởng, hiện giờ đã có bốn người xuất hiện, ta thấy tứ cường đại chiến cũng nên bắt đầu?
Thiên Thánh viện trưởng mỉm cười.
Thái Thương viện trưởng nhíu mày:
– Thiên Thánh viện trưởng có nhanh quá không đó?
– Ha ha, cũng không vôi, dù sao kết quả cũng đã có, hay là Thái Thương viện trưởng đang chờ đợi ai nữa? Theo quy tắc, chỉ cần quán quân chưa định đoạt, bất kỳ ai tự thân thực lực ra khỏi Thẩm Phán Kính thì có tư cách tranh đoạt.
Thái Thương viện trưởng im lặng. Lão biết cơ hội xảy ra rất nhỏ nhưng trong lòng vẫn mong mỏi. Đại tái năm nay không rất quan trọng với Bắc Thương linh viện, không chỉ cần có kết quả cao, mà còn phải ngăn cản Thánh linh viện. Chỉ cần họ đạt được quán quân lần nữa, thì đủ tư cách vấn đỉnh Viện Thủ, từ đó có quyền phủ quyết, rồi lấy cớ nhiều năm rồi Bắc Thương linh viện thành tích quá kém mà tước bỏ danh hiệu Ngũ Đại Viện.
– Vậy bắt đầu đi.
Thái Thương viện trưởng chỉ đành gật đầu, không có cách nào trì hoãn được.
– Thái Thương viện trưởng quả là hiểu đại nghĩa.
Thiên Thánh viện trưởng cười, lão đứng dậy, giọng nói hùng hồn như sấm vang lên.
– Đầu tiên chúc mừng bốn vị đệ tử xông ra khỏi Thẩm Phán Kính. Các ngươi đã có tư cách tranh đấu tứ cường đại chiến, vấn đỉnh quán quân đại tái.
– Trận đánh cuối cùng, không có quy tắc gì cả, các ngươi muốn tác chiến ra sao thì tùy, người cuối cùng còn đứng vững trên chiến đài sẽ là quán quân!
“Ơ cái đờ cờ mờ”
Vô số người thất vọng não nề, cả đại tái công phu thế mà đến trận chung kết lại có cái kiểu đánh hổ lốn như vậy?
Trên chiến đài, bốn người nghiêm mật giới bị.
– Tuyên bố đã nói xong, vậy thì trận chung kết đại tái, quán quân đại chiến!
Thiên Thánh viện trưởng kết thúc bài diễn văn tệ hại, mọi người liền cảm thấy không khí trên chiến đài trở nên căng thẳng.
Mọi người trừng mắt quan sát, không muốn bỏ lỡ một phút chiến đấu nào cả.
Trên bầu trời, Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà, cả hai mỉm cười, chợt lắc mình rồi xuất hiện trên chiến đài rộng lớn bên dưới.
Huyết Thiên Hà hướng cái nhìn thẳng tới cô nàng tóc trắng, nụ cười lạnh lẽo cất tiếng.
– Huyết thần viện, Huyết Thiên Hà, thỉnh Bắc Thương linh viện chỉ giáo!
Phía bên kia chiến đài, Cơ Huyền cũng cười nhạt, ôm quyền chắp tay, cất cao giọng nói:
– Thánh linh viện Cơ Huyền, thỉnh Vạn Hoàng linh viện chỉ giáo!