“Sau đó thì anh không tiếp xúc với cô ta, nhưng vẫn cảm thấy cô ta rất hận anh. Anh nhớ rõ, anh không làm gì cô ta cả.” Tống Dã nói, “Về sau anh và em kết hôn, ít gặp mặt hơn, nhưng mà thỉnh thoảng thấy cô ta lạnh lùng nhìn chúng ta, còn có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.”
Anh cảm thấy cô ả này có bệnh.
“Đi xa cũng tốt.”
Tống Dã không nói rằng thỉnh thoảng anh cũng thấy ánh mắt Trần Anh nhìn Quả Quả nhà anh cũng không thân thiện. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng anh cảm thấy có một số chuyện rất trùng hợp.
Nghĩ thế, anh hỏi, “Quả Quả, em có nhớ lúc đó vì sao lại ra bờ sông không?”
Đường Quả nhíu mày, anh chàng này vậy mà đã nghi ngờ đến chỗ này rồi. Đương nhiên, cô sẽ phối hợp với anh, vốn dĩ cô cũng không định giấu diếm chuyện Trần Anh đã làm.
“Để em nhớ đã… Đúng rồi, hình như là hôm ấy Trần Anh có hẹn em ra nói chuyện. Em nghe theo, đúng giờ thì đến, vừa hay gặp phải anh rơi xuống nước.” Không cần nói nhiều, nhất định là phải cứu người.
Tống Dã mím môi lại, càng ngày càng cảm thấy chuyện không đơn giản.
Nhưng chuyện đã qua lâu như thế rồi, coi như anh có nghi ngờ thì cũng không tìm được chứng cứ. Trừ khi lúc đó cũng có người khác nhìn thấy.
Hồi đấy, ngày nào anh cũng đi trên đường kia nhưng lại không phát hiện ra được bờ sông sạt lở, đến đúng ngày đó thì sạt, nói thế nào cũng thấy lạ. Lúc đó anh hoang mang, sau rồi cũng không đi kiêm tra. Giờ nghĩ lại, điểm đáng ngờ rất nhiều.
Quả Quả vừa cứu anh lên thì người khác đến, giống như là đã hẹn trước. Anh nhớ lờ mờ là có tiếng người hét, hình như là ban ngày ban mặt, trai gái ôm nhau không ra thể thống gì, danh tiết của hoa khôi Đường đã bị hủy, dù là ai cũng phải phụ trách.
Giọng nói này… Tống Dã sầm mặt lại, Trần Anh.
“A Dã?”
Tống Dã ôm lấy Đường Quả, “Không sao, anh có việc cần ra ngoài chút. Quả Quả tối muốn ăn gì? Anh về làm cho.”
“Anh làm là ngon.” Đường Quả thỏa mãn nói, người đàn ông này làm món gì cũng ngon.
Tống Dã có việc trong lòng, chỉ gật đầu rồi vội vàng rời đi.