“Cô ấy quan tâm tôi ở đâu chứ? Tôi hẹn cô ấy mười lần, cô ấy mới phát lòng từ thiện đi chơi cùng tôi có một lần!” Đây gọi là sự quan tâm hay sao?
Lâm Ôn Việt cười cười: “Lục Chước, có đôi lúc cách thể hiện ở bên ngoài không nói lên được điều gì cả.”
Lâm Ôn Việt gần Minh Thù nhất, hắn rõ nhất chuyện mỗi ngày cô đều không xử lý hết tài liệu, không thực hiện hết các cuộc họp. Thế nhưng cô ấy còn bỏ thời gian ra để nhận điện thoại của Lục Chước, nghe hắn nói những câu chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, trả lời tin nhắn của hắn, sắp xếp lịch trình cho hắn, có đôi lúc vì một câu nói của hắn mà còn phải đích thân đến đó.
Mỗi bộ phim mà Lục Chước nhận đều là do cô đưa qua, từ chất lượng đến đội ngũ, có người nào không được khen ngợi nhất?
Cô đã bỏ ra rất nhiều cho Lục Chước, nhưng đáng tiếc Lục Chước không hề hay biết.
Lâm Ôn Việt vỗ vỗ vào vai Lục Chước: “Tôi đi đón Hứa tổng, cậu chuẩn bị thật tốt đi, cô ấy sẽ đồng ý với cậu.”
Lục Chước nhìn về hướng hoa và nhẫn đã chuẩn bị xong trên bàn, cắn răng nghiến lợi suy nghĩ, cô không đồng ý cũng phải đồng ý.
–
Minh Thù bị Lâm Ôn Việt lừa đến, hắn đưa người tới cửa: “Hứa tổng, cô hãy đi trước, đi xuống phía dưới là được, tôi đi rửa tay.”
“Tôi đi trước…” Lâm Ôn Việt chạy cực nhanh, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Minh Thù.
Minh Thù không hiểu chuyện gì cả, lấy một viên sô cô la từ trong túi ra ăn.
Đây là một khoảng sân rộng, một khoảng sân rộng có rất nhiều người.
Minh Thù nhìn vào đám người đứng ngồi ngay hàng trong quảng trường.
Cô ngay cả sân khấu cũng không thấy rõ, nói cô đến giúp ai đó đọc diễn văn à? Đọc diễn văn cho ai chứ?
“Đó là cái gì?”
“Hình như là khinh khí cầu, chao ôi, nó rơi xuống…”
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lại, khinh khí cầu nhiều màu sắc bay xuống bao trùm cả một khoảng trời rộng lớn.
Phía dưới khinh khí cầu có trang trí cái gì đó, khoảng cách rất gần, Minh Thù nhìn thấy rõ phía trên kia có cột đồ ăn vặt.
Bởi vì có nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau nên mỗi khinh khí cầu cũng khác nhau, vì thế trên khoảng sân rải rác đều là khinh khí cầu thu nhỏ.
Có một khinh khí cầu rơi xuống chỗ Minh Thù, cô kéo sợi dây lại lấy đồ ăn vặt xuống trước, sau đó mới đi xem chữ viết trên khinh khí cầu “Hứa Bắc, đồng ý kết hôn với anh nhé.”
Là chữ viết tay.
Trên mỗi chiếc khí cầu đều có.
“Đây là cầu hôn sao?”
“Hứa Bắc là ai vậy? Ở chỗ này sao?”
“Sáng kiến này không tệ á…”
Tiếng bàn luận xôn xao từ khắp nơi truyền đến.
“Oa!”
Minh Thù đi theo hướng mọi người hô vang, chỉ thấy rất nhiều khinh khí cầu buộc vào nhau treo lơ lủng trên không, phía dưới cột vào đó rất nhiều đồ ăn vặt, màu sắc rực rỡ dễ thấy.
Minh Thù cách khinh khí cầu đó hơi xa, tốc độ nó rơi xuống rất chậm đủ để cô đi qua đó.
Người xem trong quảng trường được xem như bình tĩnh, khinh khí cầu rơi xuống liền nhận lấy, cũng không xảy ra tình trạng tranh giành, cũng không có ai lại gần chiếc khinh khí cầu lớn nhất đó.
Minh Thù từ trung tâm đi qua đây.
“Là cô ấy ư…”
“Thật xinh đẹp, rất có khí chất, cũng không biết nhân vật nam chính là ai…”
“Chuyện cầu hôn này cũng rất lãng phí, tên Hứa Bắc này giống với tên của tổng giám đốc công ty giải trí Cổ Kim, ôi chao…”
Minh Thù đứng ở dưới khinh khí cầu, vừa lúc chiếc hộp phía dưới khinh khí cầu bay đến khoảng cách mà cô có thể với được, cô tự tay nhận lấy chủ yếu là túm khí cầu trên chiếc hộp.
Cô kéo khinh khí cầu, phía sau có một trận tranh cãi vang lên.
Âm thanh của sự hâm mộ từ phía sau vang đến cùng với tiếng nước chảy.
Minh Thù kéo khinh khí cầu xuống ôm lấy đồ ăn vặt xong, lúc này mới xoay người nhìn về phía sau.
Đó là một hàng chữ sử dụng đài phun nước để tạo thành, màu sắc rực rỡ “Hứa Bắc, đồng ý kết hôn với anh nhé”
Tiếng nhạc vang lên, Lục Chước đi trong nền nhạc đứng ở đối diện đài phun nước, hắn vừa xuất hiện khán giả ở quãng trường liền xôn xao.
“Lục Chước… chồng của ta, chồng của ta a a a! Ta thấy chồng của ta rồi.”
“Chồng ơi, ta ở đây này!”
“Trời ơi, ta đã nói tên Hứa Bắc tên này quen lắm mà… a a a, ta có lẽ thất tình mất rồi.”
Đài phun nước dần yếu đi, hình bóng có chút mờ ảo của Lục Chước dần dần hiện rõ.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt, có một chùm khí cầu bay trên đỉnh đầu, đứng yên lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Chước bước qua mặt đất ướt nhẹp, trong lúc đi ánh sáng xung quanh như lùi về phía sau, hắn trở thành ngôi sao nổi bật nhất.
Đoàn người xung quanh không hiểu gì trở nên im lặng, sợ làm ảnh hưởng đến hắn.
Lục Chước bước qua khu vực đài phun nước đứng ở trước mặt Minh Thù, hắn nhã nhặn cúi chào sau đó lấy một bó hoa hồng từ sau lưng ra, quỳ gối xuống: “Nếu như em đồng ý, cả đời còn lại sau này anh tình nguyện sẽ mua đồ ăn vặt cho em.”
Lâm Ôn Việt nói, cô ấy thích cái gì cứ tặng cho cô ấy.
Minh Thù quấn quýt ôm đồ ăn vặt trong tay, đáy mắt đấu tranh, cuối cùng tiếp nhận hoa hồng từ Lục Chước.
Có vài người trải qua trăm sông nghìn núi cũng không gặp được, có vài người cách cả ngân hà vũ trụ cũng sẽ gặp nhau.
Lục Chước… Kỳ Ngự, đại khái chính là người đó.