“Ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm: “Nhờ đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân trợ chiến, quả là một lựa chọn không tồi”.
“Đây cũng là việc bất đắc dĩ”, Hạo Thiên Thi Nguyệt gật đầu nhưng lại thở dài bất lực: “Chỉ trách lớp thanh niên nhà Hạo Thiên ta không đủ mạnh, bao nhiêu năm rồi Hạo Thiên thế gia đều bại trận thảm hại, vùng đất ở Bắc Chấn Thương Nguyên chúng ta cũng chỉ chiếm được hai phần, còn Âm Dương thế gia và nhà họ Viên mỗi bên chiếm bốn phần. Nên biết rằng vùng đất đó hết sức rộng lớn, linh thạch dồi dào, địa bàn càng rộng thì càng khai thác được nhiều linh thạch, vì sự phát triển sau này của gia tộc, chúng ta chỉ có thể làm vậy”.
“Tại sao mọi người không mời kẻ mạnh một chút”, Diệp Thành nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt, nói rồi không quên liếc nhìn Lý Tu Minh: “Hắn xếp hạng thứ sáu mươi chín có đánh cũng không thắng được, nếu như hai gia tộc còn lại cũng mời những đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân thì chẳng phải là phí công vô ích rồi sao?”
“Vấn đề ở chỗ các đệ tử trong bảng xếp hạng đều rất mạnh”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lắc đầu bất lực: “Cái giá để mời bọn họ quá đắt, Hạo Thiên thế gia mấy năm nay lụi dần, không thể đủ tiền”.
“Nhưng ta cảm thấy vẫn được đấy”, Diệp Thành mỉm cười nói.
“Nếu như Trần Dạ đệ đệ còn sống thì tốt biết mấy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi.
Diệp Thành khẽ cười nhưng không nói gì.
“Hạo Thiên đạo hữu, độ khó của trận so tài ngày càng khó lên, chúng ta có thêm điều kiện”, khi cả hai đang nói chuyện thì Trường Thiên Chân Nhân ở bên lên tiếng.
“Trường Thiên đạo hữu xin cứ nói”, Hạo Thiên Huyền Chấn mỉm cười.