“Ông muốn rời khỏi nhà họ Ngải sao? Không được, cháu sẽ đi với ông.
Sau này cháu sẽ chăm sóc ông”.
Ngải Lâm lập tức nói.
Ngải Xuyên lắc đầu đáp: “Cháu à, trong nhà họ Ngải chỉ có cháu giống tính ông nhất.
Cháu biết ông đã quyết làm gì thì không ai ngăn được mà.
Ông cũng không cần người khác chăm sóc”.
“Chỉ là trước khi đi, ông vẫn không yên lòng nên muốn nhờ cháu một việc.
Dù thế nào nhà họ Ngải vẫn là nơi nuôi cháu lớn lên”.
“Nếu quả thật có một ngày nhà họ Ngải sụp đổ, mong cháu hãy giúp đỡ, chí ít để nhà họ Ngải còn tồn tại trên đời.
Dù có chết ông cũng còn mặt mũi đi gặp tổ tông”.
Ngải Xuyên nghiêm túc nói.
Ngải Lâm òa khóc, nước mắt tuôn trào.
Đúng như Ngải Xuyên nói, lão ta đã muốn rời đi, ai thuyết phục cũng vô dụng, cũng sẽ không cho cô ấy đi theo chăm nom.
“Ông nội yên tâm.
Chỉ cần cháu còn sống, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn nhà họ Ngải bị diệt”, Ngải Lâm cam đoan.
“Nghe cháu nói vậy, dù ông có chết ngay bây giờ cũng có thể nhắm mắt rồi!”
Ngải Xuyên cười nói rồi dứt khoát quay lưng rời đi, không chút do dự.
Người nhà họ Ngải không đành lòng nhìn theo bóng lưng già nua của lão ta.
“Bố nhất định sẽ phải hối hận!”
Đến khi bóng lưng Ngải Xuyên khuất hẳn, Ngải Lâm mới quay lại nói với Ngải Minh Húc.
Dứt lời, cô ấy kéo Mã Siêu bỏ đi.
Nhưng ngay sau khi bọn họ rời đi chưa được mười phút, Ngải Minh Húc đã nhận được một cuộc gọi tới: “Trong vòng nửa tiếng nếu ông không dẫn Ngải Lâm và Mã Siêu tới nhà họ Điền chịu chết, nhà họ Ngải sẽ bị xóa sổ!”
Nghe vậy, Ngải Minh Húc hoảng hốt nói: “Hôm qua Ngải Lâm đã bị trục xuất khỏi gia tộc.
Mọi chuyện chúng nó làm ở bên ngoài đều không liên quan đến nhà họ Ngải.
Hiện giờ Ngải Lâm và Mã Siêu đang trên đường tới nhà họ Điền rồi”.
“Ha ha, ông tưởng tùy tiện đẩy ra hai con tốt thế mạng là có thế xoa dịu lửa giận của nhà họ Điền sao?”
“Tôi nói cho ông biết, dám giết người nhà họ Điền, nhà họ Ngải bị hủy diệt cũng đáng đời”.
“Tôi không quan tâm Ngải Lâm có bị trục xuất khỏi nhà họ Ngải hay không, tôi chỉ biết cô ta họ Ngải, vậy thì phải do chủ gia tộc họ Ngải là ông tới giải thích.
Nếu không, nhà họ Ngải cứ chờ ngày tàn đi!”
Đối phương nói xong lập tức cúp máy.
Ngải Minh Húc chỉ cảm thấy đất trời đều sụp xuống, toàn thân xụi lơ, lảo đảo lùi về sau mấy bước, phồi phịch trên mặt đất.
– —————————
.