Hạo Thần cưới một người phụ nữ như vậy đúng là xui xẻo tám đời.
Không, không được, bà ta nhất định phải nhanh chóng bắt Hạo Thần ly hôn với người phụ nữ ngu ngốc này, sau đó để Hạo Thần cưới Kiêu Thiên Lý, chỉ có cô chủ Thiên Lý tài sắc vẹn toàn mới xứng với Hạo Thần nhà mình.
Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, sau đó khóe môi chậm rãi cong lên, vợ nhà anh không thể nhìn thấy anh bị người ta bắt nạt nên đang bảo vệ anh.
Cảm giác được vợ bảo vệ thật là tốt.
“Nhà họ Tô các người là cái thá gì? Tại sao nhà họ Nguyễn phải dựa vào nhà họ Tô các người? Chỉ dựa vào công ty nhỏ nát bét nhà họ Tô kia sao, dựa vào cái gì…’ Lúc này ông cụ Nguyễn vô cùng tức giận đến mức giậm chân.
Nhưng hiển nhiên ông cụ Nguyễn đã dời sự chú ý.
“Ông nội của tôi nói nếu chồng của tôi đến quản lý Tô thị thì không bao lâu Tô thị sẽ vượt qua Nguyễn Thị.” Tô Khiết nhìn ông cụ Nguyễn tức giận đến giậm chân thì nhẹ nhàng bổ sung một câu.
Từ đầu đến cuối Tô Khiết luôn không nhanh không chậm, chậm rãi từ tốn, thậm chí lễ phép làm cho người ta không thể tìm được một chút khuyết điểm.
Giọng cô vẫn bình thường, không hề mang theo tức giận và công kích nào, nhưng lại làm cho người khác không có đường lui.
Cách Tô Khiết xử lý mọi chuyện rất thông minh.
Tất nhiên Tô Khiết đã bịa ra những lời này, bởi vì ông cụ Tô vốn không biết chuyện cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn, nên đương nhiên không thể nói mấy lời như vậy.
Nhưng Tô Khiết cảm thấy lời nói của mình không hề cường điệu, với năng lực của Nguyễn Hạo Thần thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Cô nghĩ nếu ông nội biết cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn, nói không chừng thật sự sẽ giao công ty nhà họ Tô cho Nguyễn Hạo Thần.
Ông cụ Tô và ông cụ Nguyễn khác nhau, ông cụ Tô coi trọng tình thân, ông cụ Nguyễn chỉ quan tâm lợi ích.
“…” Tiếng ông cụ Nguyễn lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng thay đổi.