Hình Trường Phong, Thạch Thu Giản cùng Phạm Thức Đức nhao nhao trở về thì tất cả sẽ thuận lợi.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Cao Lực Sĩ vội vàng chạy vào nha môn, nói yêu cầu gặp Tần Tiêu. Trong lòng Tần Tiêu nói thầm: Có đoạn thời gian không có đi Đông cung, Lý Long Cơ không kiên nhẫn sai người tới gặp ta sao?
Tần Tiêu bảo Cao Lực Sĩ tiến vào, chỉ thấy bộ dáng của hắn vội vàng, nghi ngờ nói:
– Chuyện gì vậy Cao công công, chớ không phải là mẫu thân của người hoài thai khó sinh sao?
Cao Lực Sĩ lập tức dở khóc dở cười tiến vào:
– Ôi Đại Đô Đốc, ngài đừng chê cười ta. Là thái tử sốt ruột muốn gặp Đại Đô Đốc, tiểu nhân chạy rã cả chân đấy, muốn ta đi mời Đại Đô Đốc đến Đông cung một chuyến.
Tần Tiêu cười rộ lên:
– Điện hạ còn có nói là chuyện gì không?
– Cái này… Tuy điện hạ không nói nhưng tiểu nhân biết một ít. Nhưng mà chuyện của điện hạ ta không dám nói.
Cao Lực Sĩ muốn nói lại thôi.
– Nói, bằng không ta cho ngươi ăn xuân dược!
– Khục khục khục!
Cao Lực Sĩ cực kỳ phiền muộn ho khan, áp thấp giọng nói ra:
– Tảo triều hôm nay, Đông cung Tả Hữu vệ suất, Diêu Sùng cùng Tống Cảnh nhị vị đại nhân mạo hiểm thỉnh cầu trị phật đạo. Kết quả lúc ấy nhấc lên sóng lớn, cả triều kinh sợ. Rất nhiều người nhảy ra tỏ vẻ phản đối, tình hình này quả nhiên là muốn xé hai người này ra. Kết quả nghị luận tự nhiên hoàng đế không có đồng ý. Nhưng nếu chuyện này dừng lại ở đây thì bỏ đi, Diêu, Tống hai đại nhân lại thừa cơ giám quan vạch tội Trấn Quốc Thái Bình công chúa, nói người trong hậu cung không được tham gia chính sự…
Tần Tiêu lập tức trừng to mắt:
– Bọn họ không muốn sống?
Cao Lực Sĩ cũng uống một ngụm nước:
– Đương nhiên Thái Bình công chúa lúc đó cũng ở trong triều… Còn kém chút là xông lên giết hai người tại chỗ. Hoàng đế giận dữ, lập tức hạ chỉ đuổi hai người ra khỏi triều đình. Thái tử cũng bị dọa hỏng mất, không nghĩ tới chuyện nháo thành như vậy, lúc này Đông cung đang loạn, cho nên hiện tại không thể không mời Đại Đô Đốc đi qua nghị sự.
Tần Tiêu cũng có chút ngơ ngẩn, hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ nói: Hai lão tiểu tử này chán sống rồi sao? Thỉnh cầu trị phật đạo cũng bỏ đi, rõ ràng còn dám giám quan vạch tội Thái Bình công chúa… Bà mẹ nó ah, sợ thiên hạ không đủ loạn sao? Chẳng lẽ là Lý Long Cơ âm thầm sai sử? Ngu ngốc!
Cao Lực Sĩ thấy Tần Tiêu còn không có ý khởi hành, bắt đầu thúc dục.
– Đại Đô Đốc ngài, lão nhân gia đi thôi!
Tần Tiêu trừng Cao Lực Sĩ, ồm ồm nói ra:
– Đi cái gì? Ta không đi! Trở về nói cho thái tử điện hạ, lúc này ta không đi, ta sẽ chờ hắn ở Thiên Khách Vạn Lai trong khu chợ tây, hiện tại công vụ của ta bận rộn, không cách nào đi được.
– À? Cái này…
Cao Lực Sĩ kinh ngạc nhìn qua Tần Tiêu, trong nội tâm suy nghĩ: Ngại mặt mũi cực lớn, thái tử cho mời không đi?
Tần Tiêu trừng mắt.
– Ngươi nói lại lời của ta nói cho thái tử là được!
– Vâng!
Cao Lực Sĩ vái chào, bất đắc dĩ thối lui.
Tần Tiêu vẫn mang theo bọn người Hình Trường Phong đi dò xét hoàng cung, trong nội tâm đang suy nghĩ: Diêu Sùng, Tống Cảnh, hỏng bét đó là khẳng định, có thể lưu một mạng hay không còn khó nói. Lý Đán vì chiếu cố mặt mũi của Thái Bình công chúa, ổn định cảm xúc của nàng là tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Diêu, Tống hai người kỳ thật coi như đã có tâm phải chết, đáng tiếc cũng giống như bọn người Trương Giản Chi, gặp chuyện không đủ thanh tỉnh, hảo tâm xử lý thành chuyện xấu…