Có một lần, phía trước đột nhiên xuất hiện đầu của một con dã thú đang rực cháy, trên người dã thú kia tản ra khí thế hung ác mà Cố Thanh Sơn chưa từng thấy.
Nó nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, cho đến khi hai bên gần va vào nhau, nó mới không tình nguyện nhường đường.
Cố Thanh Sơn có thể xác định, lúc mới đầu nó đã chuẩn bị xông đến.
Thật không biết được chân ma có tên “Tiểu Điệp” kia, rốt cuộc đã dùng cách gì, khiến cho những quái vật hung dữ trong dòng chảy hỗn loạn của thời không này phải thối lui.
Chuyến bay rất dài, vẫn đang tiếp tục.
Trên giao diện làm việc của Chiến Thần, bỗng nhiên nhảy ra một hàng chữ nhỏ phát sáng.
[Ngài đã cách xa phần mộ của thế giới.] [Ngài đã cách xa những thế giới rời rạc.] [Ngài đang ở tầng thứ 6343234 trong Biểu Tầng Thế Giới.] [Dòng thời gian của ngài đã được chỉnh hợp và thống nhất.] [Bắt đầu từ bây giờ, thời gian tiêu hao của ngài đều giống nhau dù ở bất kì không gian nào.]Cố Thanh Sơn hỏi: “Cũng tức là, tôi trải qua một giờ trong thế giới này, thì thế giới hiện thực cũng là một giờ, đúng không?”
[Đúng là như vậy.]“Phần mộ của thế giới là chỉ cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
[Chính là thế giới hiện thực mà ngài nói.]“Tại sao lại gọi như vậy?”
Hệ thống lại quay về trạng thái yên lặng, không đáp lại Cố Thanh Sơn nữa.
Cố Thanh Sơn chỉ đành bỏ qua.
Hắn tiếp tục bay về hướng thế giới chưa xác định được kia.
Thời gian trở nên dài đằng đẵng.
Có lúc, bóng tối của vũ trụ vây lấy hắn. Nhưng sau một khoảng thời gian bay lượn, Cố Thanh Sơn sẽ lại cảm thấy như mình đã đâm vỡ thứ gì đó. Khi vũ trụ biến mất, hắn cũng sẽ tiến vào một không gian mới, sau đó dòng chảy hỗn loạn của thời không lại xuất hiện. Cũng có khi thứ xuất hiện không phải dòng chảy kia, mà là một vũ trụ tối đen.
Loại biến hoá này không có quy luật, vô cùng hỗn loạn, không thể dự đoán trước.
Ngay trong những lúc ấy, Cố Thanh Sơn biết rằng mình lại tiến vào một tầng thế giới khác.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Sơn bị một mảnh hư không ngăn trở.
Mảnh hư không đó rất kiên cố, Cố Thanh Sơn không cách nào đâm qua nó giống như trước.
Hắn lẳng lặng trôi nổi trong khoảng hư không u tối đó.
Cuộn giấy ở trên đỉnh đầu hắn biến mất, một cuộn khác lại bay ra ngoài, mở ra giữa không trung.
Trên cuộn giấy này vẽ một cái la bàn.
Kim trên la bàn xoay tít mấy vòng, cuối cùng chỉ về một hướng nghiêng nào đó.
Phương hướng được xác định.
Ngay sau đó, lại có một cuộn giấy khác mở ra, trên đó vẽ một đôi cánh màu hồng tuyệt đẹp.
Cuộn giấy biến mất, đôi cánh toả ra ánh sáng màu hồng gắn vào lưng Cố Thanh Sơn.
“Chúng ta phải đi rồi.” Đôi cánh thấp giọng nói rồi xoè ra bắt đầu đập vỗ.
Theo động tác vỗ cánh của nó, từng tầng ánh sáng màu hồng toả ra cả vùng hư không, khiến cho người đeo lên đôi cánh này lộ ra một loại mị lực đáng yêu khó có thể nói nên lời.
Nhưng đó là trước kia.
Cố Thanh Sơn nhìn đôi cánh sau lưng, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó kì kì.
“Ngươi có thể đổi màu không?” Hắn không nhịn được hỏi một câu.
“Đổi màu?” Đôi cánh ngừng lại một hồi, nghi hoặc hỏi.
“Đúng, biến thành màu đen hoặc bất kỳ một loại màu nào khác.”
Đôi cánh từ chối nói: “Không được! Màu sắc này của ta là hàng cực quý được bảo tồn đó, ba trăm triệu tầng thế giới mới có một đôi, sau khi đeo lên có thể tăng thêm độ hảo cảm của người khác giới, siêu cấp hiếm hoi đó có biết không!”
“…” Cố Thanh Sơn im lặng.
Theo hướng chỉ của kim la bàn, đôi cánh đưa Cố Thanh Sơn bay lên phía trên.
Đôi cánh màu hồng này dường như có một loại sức mạnh không tầm thường. Rõ ràng mình bay cũng không nhanh, nhưng mỗi lần vỗ cánh, Cố Thanh Sơn đều cảm giác mình đã xuyên qua tầng không gian không thể đo lường.
Đây là một loại cảm giác khó nói nên lời.
Trong lòng Cố Thanh Sơn rục rịch, vỗ vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một đĩa bát quái.
Đĩa bát quái định vị hư không.
Lúc này trên đĩa bát quái, vẽ đường kẻ của tám hướng.
Các tu sĩ của thế giới Huyền Không, đã dùng nó để ghi lại toạ độ của các thế giới khác bên ngoài hư không.
Tương truyền ở thời xa xưa, thế giới Huyền Không từng lấy được một đĩa bát quái cùng một quyển sách ở trong hư không. Quyển sách kia ghi chép cách sử dụng trận pháp, cũng giải thích mười đường kẻ được đánh dấu trên đĩa, ứng với mười hướng của thế giới.
Nhưng bất luận các tu sĩ của thế giới Huyền Không thử nghiệm thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể định vị toạ độ của thế giới thông qua tám hướng. Còn lại hai toạ độ, bọn họ căn bản không biết dùng.
Dần dà, đĩa bát quái định vị hư không chỉ có tám đường kẻ của tám hướng. Còn về hai phương hướng kia, đã bị tu sĩ của thế giới Huyền Không bỏ qua. Chỉ có một vài pháp sư đại trận, mới đi nghiên cứu hai hướng đó.
Cố Thanh Sơn nhìn đĩa bát quái định vị phương hướng trong tay, nín thở.
Đôi cánh màu hồng xoè ra, vỗ từng cái chậm rãi.
Tay Cố Thanh Sơn nhanh như chớp, liên tục đánh vào đĩa bát quái.
Trên đĩa bát quái phát ra linh quang.
Chỉ một thoáng, một toạ độ đã được ghi chép xong.
Đôi cánh kia tiếp tục vỗ.
Trong lúc Cố Thanh Sơn tiến về phía trước, lại ghi thêm một toạ độ mới nữa.
Hắn nhìn đĩa bát quái.
Thường ngày sẽ chỉ xuất hiện tám đường linh tuyến trên đĩa bát quái, nhưng bây giờ lại xuất hiện mười đường kẻ.
“Mười phương thế giới…” Cố Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm.
Mười phương thế giới!!!
Đây là phương hướng chưa từng được biết đến.
Đây là trải nghiệm Cố Thanh Sơn chưa từng có.
Hắn căn bản không biết con đường phía trước có cái gì, cũng không biết tiếp theo sẽ gặp phải điều gì.
Đôi cánh màu hồng lại vỗ, Cố Thanh Sơn lại đi qua một toạ độ khác được ghi chép trong đĩa bát quái.