Mọi người xung quanh bàn tán sôi nồi.
Sóc Phương cũng liên tục nhíu mày, quay đầu sang một bên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Thiếu gia, chúng tôi cũng không biết.” Những người khác lắc đầu.
“Lâm Dương này chắc chỉ là một đứa con ở rễ của nhà họ Tô đúng không?”
“Theo điều tra của chúng tôi … Đúng vậy, địa vị của anh ta trong nhà họ Tô là cực thấp, hơn nữa Tô Nhan rõ ràng đã tỏ thái độ rằng cô ấy sẽ ly hôn với Lâm Dương. Sở dĩ vẫn còn chưa ly hôn hình như là có liên quan đến di ngôn của ông cụ nhà họ Tô. “
“Vậy tại sao Thang Hợp Sinh kia lại ra mặt chứ?” Sóc Phương trầm giọng hỏi.
Những người khác suy nghĩ một lát, tháp giọng nói: “Có lẽ là vì cô Tô Nhan.”
“Tô Nhan sao?”
“Theo như tôi được biết, cả quản lý Chu trước đó và Thang Đồng hiện tại đều có quan hệ mật thiết với tập đoàn Dương Hoa. Có lẽ … bọn họ là nể mặt cô Tô Nhan mới ra mặt.”
“Vậy sao?”
Sóc Phương trầm ngâm.
“Thiếu gia, phải làm sao bây giờ? Tên Lôi mập có thể không gánh vác được. Anh ta gần đây có dự án lớn phải dựa vào Thang Hợp Sinh, e rằng anh ta không dám chống đối Thang Hợp Sinh …” người bên cạnh nói.
“Như vậy sao? Được rồi, trò hề này trước tiên cứ kết thúc như vậy đi, cũng nên để tôi ra mặt rồi.” Sóc Phương gật đầu, liền đứng dậy đi vào đám đông.
Còn lúc này, tên Lôi Hạo mập kia đã nở nụ cười bước tới.
“Thang … Thang đồng, hóa ra hai người này là bạn của anh. Tôi trí nhớ tồi quá, trí nhớ tồi quá. Nếu như biết bọn họ là bạn của anh, tôi làm sao dám làm phiền họ.” Lôi Hạo.
nịnh nọt nói, dáng vẻ khom lưng khuyu gồi.
Thang Hợp Sinh lại liên tục lắc đầu: “Lôi Béo, anh nhằm rồi. Sở dĩ tôi đứng ra là vì không thể nhìn nổi anh cậy thế hiếp người ở đây. Người ta chẳng qua chỉ đụng vào anh một chút, thậm chí còn không chắc là đã đụng chưa. Hơn nữa người ta cũng đã xin lỗi anh rồi, còn anh thì sao? Lại vô lý muốn bắt người khác quỳ xuống? Lôi Béo, anh thật là oai phong! Một đại nhân vật như anh, tôi không có khả năng đắc tội được, chuyện hợp tác trước đây xem ra tôi phải cân nhắc lại rồi! “
“Hả?”
Lôi Béo nghe vừa vậy mặt tái mét, vội vàng van xin: “Thang Đổng! Thang Đổng! Chúng ta chuyện gì cũng có thể thương lượng! Chuyện gì cũng có thể thương lượng!
Tôi đã đầu tư hết của cải vào dự án này, nếu như không thực hiện được, tôi…tôi sẽ xong mắt! “
Tuy nhiên, Thang Đồng không thèm quan tâm.
Lôi Béo muốn khóc không ra nước mắt, không ngừng van xin.
Thang Đồng âm thằm liếc nhìn Lâm Dương đang ngồi trên ghế, thấy anh khẽ gật đầu, mới phát tay thấp giọng hét, “Anh biết sai rồi chứ?”
“Biết sai, biết sail Tôi biết sai rồi!” Lôi Béo lo lắng hét lên.