Thân pháp của bọn họ cực nhanh, hơn nữa khi vung tay lên, hàn tinh xuất hiện nhằm thẳng vào thích khách.
Thích khách liên tục tử thương, đều là bị hàn tinh bắn trúng chỗ yếu hại.
Hàn tinh này hiển nhiên là ám khí kịch độc, nếu bị bắn trúng thì trong nháy mắt liền tử vong.
Dưới ánh mặt trời, những âm hồn này toàn thân màu đen, không lưu thủ chút nào, chỉ trong chớp mắt đã có vài tên thích khách bị ám khí đánh trúng, mất mạng trong giây lát.
Hai gã Hổ Dũng ngăn cản, lại thêm lại viên hắc ám ra tay, đã trì hoãn công kích của nhóm thích khách, phía sau cũng đã bị Ngự Lâm Quân bao vây.
Vài tên thích khách phía trước vẫn hướng xe ngựa tiến đến.
Mặc kệ có bao nhiêu hi sinh, chỉ cần có môt người có thể tới bên xe ngựa, liền có thể chém chết công chúa, tuy rằng măt sau và hai bên sườn đã có binh sĩ la hét tiến về đây, nhưng có vài tên thích khách đứng ở giữa, còn có thời gian đột phá khe hở.
Tất cả đều phát sinh nhanh như điện.
Nhóm thích khách khởi xướng ám sát tất nhiên mang theo tốc độ lôi đình, nhưng họ không ngờ đối phương phản ứng lại không như bọn họ suy nghĩ, nhóm người hắc ám kia không ngờ lại có thể nhanh chóng đến đây, trong chớp mắt công kích giống như là đã biết kế hoạch của họ.
Bọn họ thậm chí không biết nhóm người này đến từ bao giờ.
Cung nữ thái giám bên xe cũng tỏ ra dũng khí kinh người, bọn họ nhanh chóng lập phòng tuyến, tay cầm tay chắn trước xe ngựa.
Còn lại hơn mười thích khách phía sau đã bị Ngự Lâm Quân chặn lấy, họ nháy mắt phân tán ra bốn hướng nhằm vào xe ngựa mà tiến đến.
Hổ Dụng quả thật lợi hại, nhưng dù sao họ chỉ có hai người, trong lúc nhất thời không thể lo ngăn cản bồn hướng.
Về phần thái giám, cung nữ bên xe, ở trong mắt thích khách căn bản không tính là ngăn trở.
– Bảo vệ ta!
Một gã thích khách lớn tiếng quát:
– Ta đâm!
Gã thích khách rống lên, người đã lập tức vọt lên, giống như chim ưng lao về phía chiếc xe, lại viên hắc ám hướng hắn phóng ra ám khí, nhưng một gã thích khách bên cạnh ngay lập tức vọt lên bảo hộ bên cạnh, ám khí của thành viên hắc ám đều đánh trúng kẻ này.
Thích khách tử sĩ này run rẩy thân mình, giống như hòn đá mà rơi xuống.
Nhưng mà gã đã làm xong nhiệm vụ ngăn cản, tranh thủ thời gian và không gian, kẻ kia hiển nhiên cũng là mạnh nhất trong đám người, chỉ vọt lên một cái đã xa thấy thước, trong chớp mắt đi đến phía xe ngựa.
Thái giám cung nữ hộ vệ xe ngựa, liền có một gã thái giám tiến lên, lấy thân mình ngăn cản thế công của hắn.
Kẻ kia hét lớn một tiếng:
– Cút ngay!
Đao trong tay lướt qua, máu tươi phun ra, đầu thái giám đã bay ra ngoài, mà thế đâm vẫn chưa trì hoãn.
Hắn thậm chí đã chạm đến thùng xe.
Hai bên liền có hai gã thái giám vọt tới muốn ôm lấy đùi hắn
Nhưng kẻ này dùng hai chân đạp một cái, người đã nhảy lên, cả người nhắm thẳng cửa sổ xe, đúng là muốn theo cửa sổ chui vào xe.
Tốc độ của hắn quá nhanh.
Tay hắn đã đặt ở cửa sổ xe, dùng sức mà phá, thân thể không ngờ chui vào trong xe, nhưng vào thời khắc này, một ánh hào quang giống tia nắng bay đến như tia chớp.
Đạo hào quang này như tia chớp xuyên qua thân thẻ kẻ kia, vốn trong tức khắc hắn phải vào trong xe rồi, nhưng lúc này thân thể hắn nhất thời bắn ra, liền rơi xuống đất.
Lúc này mọi gười mới nhìn rõ, một cây đại đao xuyên qua thân thể hắn tới tận chuôi!
Chuôi đao này như mũi tên được bắn ra vậy, sức lại mạnh kinh người, làm thích khách thất bại trong gang tấc.
Chuôi đao này đương nhiên là do Hàn Mạc ném ra, từ lúc thích khách tập kích, đến khi kẻ này bị đại đao xuyên qua người, tất cả chỉ có hơn mười giây.
Hàn Mạc phản ứng đầu tiên, cũng xông lại đây, nhưng khoảng cách hơi xa, mắt thấy một gã thích khách không ngờ có thể tránh khỏi công kích của lại viên hắc ám vọt tới cạnh xe ngựa, không chút do dự ném đai đao trong tay ra.
Lần này hắn dùng đủ mười thành công lực, không giữ lại chút nào.
Con cháu Hàn gia vốn có khí lực khác thường, vượt qua mọi dạng người bình thường. Mà Hàn mạc mấy năm nay chăm chỉ tu luyện Trường Sinh Kinh, công lực đã đạt đến một giới hạn khủng bố, mười thành công lực ném đại đao, đó là một loại uy lực kinh khủng.
Cho nên cây đại đao này có thể xuyên qua giáp trụ, thấu qua thân thể hắn.
Kẻ kia bị đâm xuyên người cũng là lúc vài tên Hố Dũng đã chạy đến, trong lúc nhất thời, thích khách bị Ngư Lâm Quân, lại viên hắc ám và Hổ Dũng bao quanh, trong nháy mắt đã có hai gã thích khách bị giết, cũng có một số ít Ngự Lâm Quân bị chết trong tay thích khách.
Hàn Mạc ngồi xuống Tuyệt Ảnh phi đến, hạ giọng nói:
– Bắt sống lấy khẩu cung!
Hắn đi đến bên xe, xoay người xuống ngựa, có một nữ sát thủ nhanh chóng đi đến, hộ vệ bên người.
Hàn Mạc không nói hai lời, bảo người của mình đi theo sau, rồi đến trước xe ngựa, không do dự xốc màn xe, cao giọng nói:
– Công chúa, người có sao không?
Nữ sát thủ kia đi theo hắn, vào bên trong xe, mành che cũng thả xuống.
Vân Thương Lan lúc này đã cưỡi ngựa lại, sắc mặt âm trầm khó coi, nhìn thấy Hàn Mạc đưa một lại viên vào trong xe ngựa của công chúa thì nhíu mày, nhưng trong nháy mắt Hàn Mạc liền vén rèm lên, dẫn người kia đi ra.
Vân Thương Lan thấy Hàn Mạc thì sắc mặt hơi hòa hoãn, trong lòng cũng hiểu được Hàn Mạc tiến vào xe ngựa cũng không phải thất lễ, chỉ là dưới tinh thế cấp bách, quan tâm tới an toàn của Công chúa mà thôi.
Hàn Mạc dù sao cũng là thống lĩnh hộ vệ, nếu Công chúa có vấn đề gì, hàn Mạc cũng chịu tội không nhỏ.
Từ trong xe ngựa đi ra, Hàn Mạc nói với nữ sát thủ đi theo sau, nói:
– Không cần lo lắng, thích khách đã bị chế phục, ngươi hãy lui xuống.
Người kia lập tức lui xuống.
Vân Thương Lan giục ngựa tiến lên, liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, rồi mới tới cửa sổ xe, cung kính noi:
– Công chúa, đã bị sợ hãi!
Hàn Mạc đứng cạnh xe ngựa, nhìn thi thể kẻ bị đâm xuyên qua, sau đó nhìn Vân Thương Lan cười lạnh nói:
– Vân đại nhân, vừa tiến vào cảnh nội nước Khánh, chưa đến biên giới công chúa đã bị ám sát, ngươi nên cho Hầu gia và ta một lời giải thích?
Xương Đức Hầu Tào Ân đã chạy tới đây, tới bên xe ngựa, xuống ngựa, liếc mắt lạnh lùng nhìn Vân Thương Lan một cái, rồi cung kính đứng bên xe hỏi:
– Công chúa,người không sao chứ?
Yên lặng một lúc, trong xe rốt cục truyền ra một thanh âm trong trẻo nhưng là kinh hoảng:
– Hoàng thúc… ta… ta không… sao.
Công chúa tuy nói không có việc gì, nhưng hiển nhien là bị dọa cho kinh hãi.
Xương Hầu Đức dịu dàng nói:
– Không phải sợ, thích khách không thể thương tổn người, là hoàng thúc không bảo vệ tốt cho người.
Bên trong xe không có tiếng trả lời, hiển nhiên là còn đang kinh sợ.
Sắc mặt Vân Thương Lan rất khó coi, hai tay nắm chặt, trong mắt hiện ra tinh quang, tiến vào cảnh nội Khánh quốc, ở ngay trước mặt đại quan Khánh quốc, Công chúa nước Yến thiếu chút nữa bị ám sát, điều này với hắn là một đại sỉ nhục.