Yêu thú chợt phát ra tiếng kêu như cóc, âm thanh lại hùng tráng không kém Giao Long gào rú, hiển nhiên đã bắt đầu không kiên nhẫn. Lúc này nó há mồm phun ra một đạo sóng âm có thể thấy được bằng mắt thường, quét về tầng sương mù dày đặc trước người. Những nơi sóng âm đi qua thì không gian trở nên vặn vẹo dù rất nhỏ.
Yến Sơn Tứ Hữu thấy thì thầm kêu khổ. Tuy sợ hãi nhưng không dám tùy tiện rời đi. Nếu trận pháp sẽ bị phá, bọn họ còn nhanh chóng ngã xuống hơn mà thôi.
Đình Tông liền cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu huyết hòa với bổn mạng nguyên khí, vẻ mặt lại càng trở nên tái nhợt.
Máu huyết rời miệng thì lập tức bạo nổ thành một đoàn huyết vụ, sau đó như cá kình hút nước bị trận kỳ trong tay hấp thu. Trận kỳ đón gió thì phù văn nơi mặt ngoài lập tức phát sáng lên.
Động tác của ba người còn lại cũng không khác biệt, lúc này chỉ còn cách dùng bổn mạng nguyên khí chống đỡ mà thôi.
Linh quang chợt lóe, sương mù trong trận càng trở nên nồng đậm, không chỉ ngăn trở được sóng âm mà còn phát ra mấy đạo thiểm điện, tụ thành một con Giao Long giương nanh múa vuốt đánh về Thiên Tâm Thiềm Vương.
Thiềm Vương này đã tiến giai tới Ly Hợp nhưng không hiểu sao linh trí vẫn chưa mở ra. Dùng sức mạnh ứng phó với trận pháp một hồi thì cũng có vẻ mệt mỏi.
Bốn người thấy thế thì đại hỉ, liền tế ra các bổn mạng bảo vật. Đó là một Cầm, một Kỳ, một Thư, một Họa.
Lâm Hiên ấp ở một bên cũng có điểm bất ngờ. Bảo vật của bốn người này thật sự là phong nhã, không biết rốt cuộc uy lực ra sao.
Vốn hắn đã ý định xuất thủ tương trợ, thấy cảnh này thì lại chần chờ một lát.
Bốn người cơ hồ đồng thời thao túng bảo vật. Tử Huyên Tiên Tử vươn đôi tay tinh xảo ưu nhã. Mười ngón như những nộn thông khẽ gãy, tiếng đàn như tri âm tri kỷ thánh thót truyền vào tai, từ đầu ngón tay bắn ra âm phù màu vàng kim, sau đó hóa thành từng đạo kiếm khí lăng lệ, hung hăng bắn về Thiên Tâm Thiềm Vương đang bị nhốt trong trận pháp.
“Ồ ” Lâm Hiên thấy thì thân hình chấn động một thoáng, ngây ngốc nhìn nữ tử đang gảy đàn.
“Âm Ba Công.” Hắn thì thầm như khẳng định. Tuy thần thông này có điểm khác với Âm Ba Công do đích thân Cầm Tâm thi triển nhưng khẳng định xuất phát từ một ngọn nguồn.
Nghĩ đến Cầm Tâm thì tâm tình hắn không khỏi có điểm kích động. Không thể phủ nhận, trong chúng nữ thì người khiến hắn thương nhớ tha thiết nhất chỉ có Nguyệt Nhi, có điều cũng không thể nào quên Thanh nhi cùng Cầm Tâm.
Tại Vô Định Hà, Cầm Tâm xảo hợp phi thăng Linh giới. Lâm Hiên tới một trong các tiểu giới diện này, cũng muốn tìm hiểu tin tức về nàng nhưng chỉ như mò kim đáy bể.
Cho nên dù lo lắng nhưng hắn chỉ đành chôn dấu sự tưởng niệm nơi đáy lòng. Chỉ có cố gắng tu luyện, chỉ cần song phương hữu duyên tin tưởng sẽ gặp lại. Có điều chỉ sợ thời gian sẽ rất lâu.
Không ngờ xảo hợp ở chỗ này thấy một nữ tử biết Âm Ba Công. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kích động. Lúc này mọi thứ trước mắt như tan biến, nhường chỗ cho những ký ức ngọt ngào về Cầm Tâm.
Trở lại bên kia, lúc này Thiên Tâm Thiềm Vương đã trở nên cuồng nộ, hai con mắt đều biến thành màu đỏ như máu, toàn thân tràn ra vẻ hung lệ bức người.
“Ọc!”
Nó phùng mang rồi mở miệng phóng ra đầu lưỡi màu đỏ như máu tanh hôi vô cùng. Tốc độ cực nhanh nhưng trận pháp cũng có chỗ độc đáo. Sương mù cuồn cuộn rồi tụ thành một tấm thuẫn bài dày tới cả trượng.
Chẳng qua khi đầu lưỡi Thiên Tâm Thiềm Vương hung hăng nện tới thì thuẫn bài cứng rắn đã vỡ tan, sau đó nó lại không rụt về mà như một ngọn roi cuồng vũ về khắp bốn phía.
Bành bành bành những tiếng va đập như rang đậu. Mắt thấy trận pháp lay động như sắp sụp đổ. Yến Sơn Tứ Hữu lo lắng đến cực điểm. Hoàng Đình Tông hét lớn một tiếng:
“Rút lui!”
“Oa!” Lại là một tiếng gào rú truyền vào tai, Thiên Tâm Thiềm Vương rõ ràng đã thoát khốn, hai mắt nổ bắn huyết quang, tứ chi dùng sức liền nhảy dựng về phía trước.
Bộ dáng của nó ngây ngốc như loài cóc bình thường nhưng tốc độ lại làm người ta trừng mắt líu lưỡi, một cái nhảy đã qua mấy trăm trượng, không kém thuấn di bao nhiêu.
Yến Sơn Tứ Hữu thất sắc. Trận pháp đã hỏng, bọn họ liên thủ cũng không phải đối thủ của cấp bậc Ly Hợp. Lưu ở chỗ này nhất định sẽ ngã xuống, bốn người đành phải cùng phi độn về phía trước.
Thực ra trong tình huống này, bốn người trốn ra bốn phía mới là lựa chọn chính xác nhất, ít nhất còn người có cơ hội chạy thoát.
Chẳng lẽ mấy người thực lòng nghĩa khí sâu nặng, mong chết cùng tháng cùng năm? Nghĩ kỹ thì bỏ đi nhân tố cảm tình, lựa chọn này quả thật ngu xuẩn.
Chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, sao có thể so với độn tốc của Yêu thú Ly Hợp. Hơn nữa do thiên phú thì tốc độ của Thiềm Vương còn nhanh hơn yêu thú cùng cấp mấy phần.
Chỉ ngắn ngủi một thoáng mà Thiên Tâm Thiềm Vương đã đuổi tới gần Yến Sơn Tứ Hữu. Trong mắt nó lập lòe hung quang, vừa mở mồm thì đầu lưỡi như cường cung ngạnh nỏ bắn ra.
Tiếng xé gió truyền vào tai, uy lực một kích này rất khó dùng lời để miêu tả. Yêu vật này đương nhiên không biết thương hương tiếc ngọc, mục tiêu chính là Tử Huyên Tiên Tử.
Nữ tử này không thể thốt nên lời nhưng ngọc dung thất sắc. Ngọc thủ miễn cưỡng phất một cái, tế ra một cái vòng. Chẳng trong lòng nàng rõ ràng nhất, trận pháp còn đỡ không nổi chứ đừng nói chút thần thông nhỏ của bản thân.
“Tam tỷ!”
“Tam muội!”
Ba người còn lại trong Yến Sơn Tứ Hữu vội dừng lại, đem bảo vật bản thân tế ra đánh về phía yêu vật nhằm vây Ngụy cứu Triệu.
Nhưng đã chậm một bước, nước xa không cứu được lửa gần, huống chi có trúng thì cũng không hữu dụng. Thiên Tâm Thiềm Vương da dày thịt béo, hoàn toàn có thể chọi cứng với công kích như vậy.
Mắt thấy đầu lưỡi của Yêu thú chỉ cách Tử Huyên Tiên Tử mấy trượng, đúng lúc nàng sắp ngã xuống thì dị biến nổi lên. Không gian chấn động rồi một đạo kiếm quang mỹ lệ đột nhiên hiển hiện, sau đó như tia chớp, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trảm xuống.
“Phốc” Như là cái gì bị đánh trúng, nhưng do tốc độ quá là nhanh nên Yến Sơn Tứ Hữu không kịp quan sát. Thiên Tâm Thiềm Vương cũng ngây người.
Tại một khắc này thời gian tựa hồ đọng lại, sau đó tiếng yêu thú rống to kinh thiên động địa truyền ra, mang theo nỗi sợ hãi cùng phẫn nộ.
Đầu lưỡi bị cắt thành hai đoạn, máu huyết đỏ thẫm bắn ra. Thiên Tâm Thiềm Vương đau đến mức nhảy loạn cào cào. Yến Sơn Tứ Hữu thì đại hỉ nhìn nhau, không ngờ Tử Huyên Tiên Tử đã có quý nhân tương trợ, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Lâm Hiên đã ra tay, đương nhiên hiển lộ khí tức cường đại. Nữ tử không thể mở miệng nên chỉ dịu dàng khẽ cúi người.
“Tiền bối xuất thủ tương trợ, huynh muội bốn người ở chỗ này đa tạ”
Hoàng Đình Tông cảm kích lên tiếng, Ngư Diệu Dung vầ Gia Cát Thiên Nguyên cũng cúi người về chỗ phát ra khí tức cường đại nọ.
Xem khí tức mạnh mẽ còn vượt cả Yêu thú, dường như vị tiền bối này là Ly Hợp hậu kỳ, Đối phương chịu xuất thủ tương trợ thì khẳng định mạng nhỏ được bảo toàn. Bốn người thở ra một hơi, thầm kêu may mắn không thôi.
“Ha ha, bốn vị đạo hữu đa lễ làm gì, xuất thủ là điều đương nhiên.” Thanh âm mười phần quen thuộc âm truyền vào tai khiến Yến Sơn Tứ Hữu kinh ngạc, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“Đại ca, ta không có nghe lầm chớ,… hình như là Lâm đạo hữu.” Gia Cát Thiên Nguyên vuốt vuốt chòm râu, trên mặt đầy vẻ cổ quái.
Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, không gian ngoài trăm trượng bắt đầu vặn vẹo, theo sau một thiếu niên dung mạo bình phàm hiện ra. Chính là Lâm Hiên nhưng lúc này nào còn phải tu tiên giả Nguyên Anh Trung kỳ, chính là lão quái Ly Hợp hậu kỳ. Chỉ cách Động Huyền một bước mà thôi.
Nhất thời Yến Sơn Tứ Hữu lộ vẻ hoảng sợ, không ai dám lên tiếng nhận hắn.
“Sao, bốn vị đạo hữu, mới mấy ngày không gặp mà đã quên Lâm mỗ?” Lâm Hiên mỉm cười.
“Ngươi thật sự là Lâm tiền bối?” Hoàng Đình Tông lộ vẻ kinh ngạc, sau đó chuyển sang vui mừng. Ba người còn lại cũng vui sướng rồi trở nên cung kính.
“Đương nhiên là ta” Lâm Hiên đang còn thoải mái thừa nhận thì tiếng một tiếng rống to truyền vào tai, bên trong hỗn loạn lệ khí trùng thiên cùng vẻ oán độc.
Lâm Hiên quay sang thì thấy Thiên Tâm Thiềm Vương vừa há miệng. Vụ khí bên trong vừa lưu chuyển, đầu lưỡi bị chém làm hai đoạn lần nữa phục hồi như cũ.
“Tự lành thân thể sao?”
Lâm Hiên có điểm ngoài ý muốn, loại Yêu thú có được thiên phú này có lực sinh mệnh ngoan cường, khó sát diệt hơn các tồn tại cùng cấp nhiều. Chẳng qua hắn không cho rằng một Yêu thú Ly Hợp Trung kỳ còn chưa mở ra linh trí lại có thể uy hiếp đến bản thân.
“Vù!” Tiếng xé gió truyền vào tai. Ngoài dự tính là Thiềm Vương động thủ trước, tiếp tục sử dụng đầu lưỡi đỏ như máu nọ.
“Nghiệt súc muốn chết!” Trong mắt Lâm Hiên hiện lệ khí, mau lẹ dị thường xoay người thì thấy đầu lưỡi Yêu thú chỉ còn cách lồng ngực vài thước.
“Lâm huynh, mau tránh!”
“Rời khỏi nơi này!”
Yến Sơn Tứ Hữu thất sắc kinh hô. Lâm Hiên vừa biểu hiện thực lực bất phàm nhưng trong cận chiến thì yêu thú với da dày thịt béo sẽ chiếm ưu thế.
Mà đầu lưỡi này khi phá trận đã thể hiện sự sắc bén đến tột đỉnh, chỉ bằng hộ thể linh quang của tu sĩ khẳng định ngăn không được.
Có điều chỉ thấy Lâm Hiên cười nhạt, tay phải cũng vươn ra với tốc độ mà Yến Sơn Tứ Hữu không rõ, liền đem đầu lưỡi bắt được trong lòng bàn tay.
Đầu lưỡi này phân bố chi chít gai nhọn cỡ cả tấc, hơn nữa lại óng ánh màu lam ẩn chứa kịch độc. Không ngờ là Lâm Hiên lại xem như không thấy mà bắt lấy.
“Đại ca, ta có nhìn lầm hay không?” Ngư Diệu Dung trợn to mắt mà Gia Cát Thiên Nguyên cũng đầy vẻ than thở. Tử Huyên Tiên Tử không thể mở miệng, nhưng trong mắt lóe lên kỳ quang.
Hoàng Đình Tông còn chưa tên tiếng thì Lâm Hiên lại khiến bọn họ rúng động không thôi. Tay trái hắn cũng đưa ra nắm chặt đầu lưỡi Yêu thú sau đó xoay tròn thân thể, làm động tác quay tròn Thiên Tâm Thiềm Vương tới mấy chục vòng, sau đó liền buông tay ném đi với một gia tốc kinh người.
Vèo! Thân hình rất lớn của Thiên Tâm Thiềm Vương liền như diều đứt dây bay đi, sức mạnh của Lâm Hiên thật không thể tưởng tượng nổi. Yến Sơn Tứ Hữu thấy cảnh này thì chấn kinh.
“A. . . Lâm huynh thật quá bưu hãn”
“Nếu như không phải tương giao cùng Lâm đạo hữu, ta đã hoài nghi hắn là Yêu Tộc chân chính”
“Không sai, khí lực của Nhân tộc sao có thể cường hãn đến như thế”
Gia Cát Thiên Nguyên cùng Ngư Diệu Dung ngươi một lời ta một ngữ thảo luận.
“Hai vị hiền đệ…đừng quên Lâm đạo hữu là tiền bối Ly Hợp Kỳ, lại có ân cứu mạng với đối chúng ta, nếu để hắn nghe được mấy lời huynh đệ cùng đạo hữu. . .”
Hoàng Đình Tông vốn lão luyện thành thục hơn, nghe nhị đệ tứ đệ nghị luận thì nhíu mày ngăn lại. Hai người kia cũng không ngu ngốc, vội ngậm miệng nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc. Lâm tiền bối chịu ẩn nặc tu vị hạ giao với bọn họ là vì cái gì?
Lúc này một tiếng ầm ầm truyền tới. Cự Thiềm đã bay tới đụng tan một ngọn núi nhỏ. Nếu là Yêu tu cùng cấp khẳng định sẽ bỏ chạy. Chẳng qua Thiên Tâm Thiềm Vương chỉ là hạng dã thú, trong vụn đá như mưa liền hung hãn tiếp tục lao đến Lâm Hiên.
“Muốn chết!”
Lâm Hiên cũng không còn hứng thú dây dưa cùng nó. Tay áo phất một cái, một cái hồ lô màu đen bay vút ra. Theo sau hắn đánh ra một đạo pháp quyết, vô số hạt Thiên Lôi Sa hóa thành một con Cuồng Long, liền giương nanh múa vuốt hướng về đối phương.
Yêu thú không hề sợ chết, cùng Sa giao đụng một chỗ. Chỉ nghe những tiếng nổ đì đùng bạo liệt nổi lên. Thiên Lôi Sa phi phàm uy lực, Thiên Tâm Thiềm Vương dù chưa thảm tử đương trường nhưng mạng nhỏ đã hỏng tới chín phần.
Theo sau tay phải Lâm Hiên cao giơ lên, như đao hung hăng chém xuống.
“Phốc. . .”
Một đạo kiếm khí mênh mông từ bàn tay xuất ra, trong thanh quang chói mắt liền hung hăng bổ tới Thiên Tâm Thiềm Vương.
Cự Thiềm này liền trực tiếp bị một đao chém thành hai mảnh, trong huyết hoa thì có một vật kích bắn ra. Lâm Hiên liền phất tay áo một cái. Một đạo ngân quang bay vút ra hỗn hợp cùng âm phong bốn phía, phát sau mà đến trước bao lấy nó.
Thấy vật nọ còn tả xung hữu đột. Hắn đem pháp lực truyền vào, trói buộc nó thật chặt rồi thu về.
Ra là một viên Yêu đan cỡ nắm tay. Không giống loại bình thường mà cũng rất khác Thiên Tâm Thạch.
Nó có hình lập thể như kim cương cùng ngũ sắc, bên trong ẩn chứa một lượng linh lực mênh mông. Lâm Hiên từng sát diệt qua cả Yêu Tộc Ly Hợp Hậu Kỳ lấy đan nhưng thấy tính chất yêu lực này rõ ràng rất khác biệt, thậm chí thêm phần huyền bí. Dù chưa rõ tác dụng cụ thể nhưng hiển nhiên không phải vật bình thường.
Trong yêu đan còn hồn phách, Lâm Hiên liền đánh ra vài đạo pháp quyết đem nó bức xuất ra. Dù là tồn tại Ly Hợp Trung kỳ nhưng còn chưa mở ra linh trí, hồn niệm rất yếu nên không có bao nhiêu giá trị sử dụng. Hắn đang muốn dùng Huyễn Linh Thiên Hỏa luyện hóa thì lại thấy quang hoa chợt lóe, Tiểu Mao Cầu đã trong Linh thú túi xông ra.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 614: Sát diệt Thiềm Vương