Đôi mắt sắc bén của Ngải Xuyên nhìn chằm chằm Ngải Minh Húc, lão ta lạnh giọng chất vấn.
Ngải Minh Húc sợ run người, vội vàng nói: “Bố à, đứa con gái bất hiếu này đắc tội nhà họ Điền, con trai của người thừa kế nhà họ Điền bị giết rồi”.
“Bây giờ chỉ có đuổi nó ra khỏi gia tộc mới bảo vệ được nhà họ Ngải.
Con cũng không còn cách nào khác!”
Ngải Minh Húc giải thích.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng: “Thưa cụ, lời chủ gia tộc nói đều là thật.
Xin cụ tự buông quyền lực!”
“Xin cụ buông quyền lực!”
“Xin cụ buông quyền lực!”
…
Lúc này, mấy chục người dòng chính nhà họ Ngải thi nhau hô hào xin Ngải Xuyên đồng ý.
Thấy cảnh tượng này, Ngải Xuyên chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Lão ta đã bảy mươi tuổi nhưng mới truyền vị trí chủ nhà lại cho Ngải Minh Húc trước đó không lâu.
Không phải lão ta muốn độc chiếm quyền lực, mà là vì biết khả năng của Ngải Minh Húc đến đâu.
Nếu không vì Ngải Lâm từ chối, lão ta có chết không không cho Ngải Minh Húc làm chủ gia tộc.
Nhưng không ngờ thằng con này của lão ta không có năng lực giải quyết việc của gia tộc nhưng lại rất biết cách lung lạc lòng người.
“Anh cũng có ý này sao?”
Ngải Xuyên không thèm đáp lại ai, chỉ nhìn Ngải Minh Húc.
Ngải Minh Húc vẫn luôn cúi gằm xuống, không dám đối mặt với Ngải Xuyên.
“Ngẩng đầu lên!”
Ngải Xuyên giận dữ quát.
Lần này, Ngải Minh Húc mới gắng gượng ngẩng đầu nhìn lão ta.
“Nói đi, anh cũng muốn tôi buông quyền lực phải không?”
Ngải Xuyên chất vấn thêm lần nữa.
Ngải Minh Húc không im lặng nữa, cắn răng nói: “Nếu bố đã giao vị trí chủ nhà cho con, xin bố hãy buông quyền! Con sẽ cố hết sức để nhà họ Ngải ngày càng thịnh vượng!”
“Sao bố có thể nói với ông nội như vậy?”
Ngải Lâm không chịu nổi nữa, khó tin lên tiếng.
Trong ấn tượng của cô ấy, Ngải Minh Húc không phải loại người như vậy.
“Đừng gọi tao là bố! Mày đã bị trục xuất khỏi gia tộc, tao với mày không còn quan hệ gì nữa!”, Ngải Minh Húc tức giận nói.
Ngải Lâm mím chặt môi không nói gì thêm, hai mắt sưng đỏ nhìn Ngải Xuyên.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Ngải Minh Húc, Ngải Xuyên chỉ thấy sức lực toàn thân như bị hút cạn.
Lão ta vốn hơn bảy mươi lại như già thêm chục tuổi.
Lão ta bật cười châm chọc: “Thì ra trong mắt anh, quyền lực còn quan trọng hơn cả con gái và bố mình”.
“Minh Húc, anh biết tại sao bao nhiêu năm qua, tôi vẫn kiên quyết nắm giữ vị trí chủ gia tộc không?”
Ngải Xuyên bỗng nhiên bình tĩnh hỏi.
Ngải Minh Húc nghe vậy liền tức giận, cắn răng nói: “Chẳng lẽ không phải vì bố thích độc chiếm quyền lực sao?”
“Nếu không, sao bố lại không chịu buông quyền? Con là con trai duy nhất của bố, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngải.
Tại sao bố lại chiếm quyền lâu như vậy?”
“Bố có biết người ngoài nói gì về con không?”
“Bọn họ nói con không có năng lực, là đồ vô dụng thiển cận.
Dù có là người thừa kế duy nhất của gia tộc nhưng nếu bố không chết, đời này con không có hy vọng kế thừa vị trí chủ gia tộc”.
“Tất cả đều tại bố.
Bố già rồi, nhường lại vị trí chủ gia tộc, trồng ít hoa cỏ an hưởng tuổi già không tốt sao?”
“Tại sao muốn độc chiếm vị trí chủ gia tộc, để con bị người ta mắng là đồ vô dụng?”
Ngải Minh Húc kích động lạ thường, rống to với Ngải Xuyên như muốn xả hết toàn bộ uất ức trong những năm qua.
Ngải Xuyên vẫn im lặng không lên tiếng, chăm chú lắng nghe đến khi Ngải Minh Húc nói xong mới cười tự giễu: “Thì ra đến cả anh cũng nghĩ tôi là kẻ thích độc chiếm quyền lực”.
“Chẳng lẽ không phải sao?”, Ngải Minh Húc cả giận nói.
“Thế anh có biết suốt những năm qua, tôi đã phí bao công sức bồi dưỡng anh hay không?”
“Nếu không vì năng lực của anh không đủ, tôi kiên quyết không chịu nhường lại vị trí chủ gia tộc làm gì?”
“Bây giờ lại trách tôi chiếm quyền? Tôi sắp chết đến nơi rồi vẫn phải nhọc lòng vì gia tộc, chẳng lẽ tôi không muốn buông bỏ hết quyền lực, an hưởng tuổi già sao?”
Ngải Xuyên liên tục chất vấn, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
– —————————
.