Khi Tung Luân nói những điều này, rõ ràng mang vẻ giễu cợt, nhưng lại ẩn chứa một chút cảm khái, sau đó nhìn Kế Duyên nói.
“Thi Cửu còn tưởng rằng ta không biết tình hình hiện tại của gã. Thực ra, ta cũng không rõ hiện giờ gã có tên gọi là gì và đã biến thành cái dạng gì rồi, nhưng quả thật ta không ngờ gã lại có gan dám tìm đến Kế tiên sinh ngài!”
Nói đến đây, trên mặt Tung Luân hiện rõ một chút do dự, sau đó lại khom người trịnh trọng hành đại lễ với Kế Duyên lần nữa rồi thành khẩn nói.
“Có lẽ là gã thật sự rất giỏi che giấu bản lĩnh, cũng có thể là do Kế tiên sinh ngài cho rằng Thi Cửu có chút hữu dụng nên mới giữ lại tính mạng của gã. Bất kể thế nào, Tung mỗ vẫn phải tạ ơn tiên sinh đã không trực tiếp diệt trừ!”
Ánh mắt của Tung Luân nhìn thoáng qua phía sau Kế Duyên. Lão có thể mơ hồ nhìn thấy khí tức hình kiếm mờ nhạt sau lưng Kế Duyên, đó chắc hẳn là Thanh Đằng tiên kiếm. Hơn nữa nhìn bề ngoài mà nói, lão cũng biết rằng Kế Duyên còn có một chí bảo gọi là Khốn Tiên Thằng.
“Xem ra ngọn nguồn câu chuyện giữa Tung đạo hữu và Thi Cửu cũng khá sâu đấy nhỉ?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, trên đường đi vẫn còn nhiều thời gian. Nếu Kế tiên sinh không chê ta nói nhiều thì có thể ta có thể từ từ kể cho Kế tiên sinh nghe một chút.”
“Xin lắng tai nghe!”
Lúc này cũng không còn gì để nói nữa. Không phải Kế Duyên không muốn nghe mấy chuyện kia mà là Tung Luân rõ ràng không muốn nói quá nhiều vào lúc này, nên chỉ có thể nghe vài câu chuyện phiếm mà thôi.
Đối mặt với cương phong mãnh liệt, Tung Luân cũng không tiếc pháp lực. Lão và Kế Duyên cưỡi mây bay tổng cộng chín ngày mười đêm. Vào lúc này, bên dưới đã là một đại dương bao la, trong tầm mắt không có lấy một hòn đảo nhỏ, huống chi là bất kỳ ngọn núi nào. Nhưng Kế Duyên cũng không hề vội vã, vẫn đợi Tung Luân dẫn đường.
“Kế tiên sinh, bên dưới chính là Vô Lượng Sơn.”
Khi Tung Luân đang nói chuyện, đám mây đang cưỡi đã bay thẳng xuống phía dưới, tốc độ càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp chạm mặt biển nhưng không có dấu hiệu giảm tốc độ. Kế Duyên thầm suy đoán trong lòng, có thể Vô Lượng Sơn này nằm ở dưới đáy biển.
Tung Luân dẫn theo Kế Duyên, hai người giẫm lên mây trực tiếp đâm vào sóng lớn của biển cả. Nhưng vào thời khắc va chạm, không có chút bọt nước nào văng lên, giống hai người đứng trên đám mây trực tiếp dung nhập vào trong nước.
Dòng nước chảy xung quanh đang lướt qua rất nhanh. Cảm giác lúc này của Kế Duyên không có gì khác biệt với lúc bay trong cương phong trước đó, chỉ là những trận gió điên cuồng đổi thành dòng nước chảy mà thôi. Cảnh vật vẫn đang lùi lại rất nhanh, hai người tiến thẳng về phía đáy biển, cuối cùng biến mất ở một rãnh biển thâm sâu. Rãnh biển này dường như không có điểm kết thúc. Hai người bay nhanh tiến về phía trước trong bóng tối đen kịt hồi lâu, trước mắt bắt đầu xuất hiện tia sáng yếu ớt.
Sau đó tia sáng càng lúc càng sáng, như thể đang đuổi theo ánh bình minh. Trong quá trình này, Kế Duyên dần dần sinh ra ảo giác ý thức tách rời khỏi thể xác, rõ ràng biết rằng bản thân đang đi xuống, nhưng về mặt ý thức lại có cảm giác như đang bay lên trên, đến sau đó thậm chí mơ hồ có cảm giác không trọng lượng rõ rệt truyền đến.
“Tí tách tí tách…”
Xung quanh có tiếng nước nhỏ giọt, nhưng không giống nước chảy thành dòng mà giống tiếng mưa rơi. Cuối cùng thì hai người cũng bay vào trong ánh sáng, nhưng Kế Duyên nhìn dưới chân và bên người, phát hiện ra rằng bất luận là phía xa hay chỗ gần đều có những giọt mưa đang không ngừng bay lên từ xung quanh những đám mây dưới chân, và bay nhanh về phía trên.
“Không đúng!”
Trong lòng Kế Duyên bỗng nhiên cả kinh, bất chợt ngẩng đầu nhìn lên. “Trên không trung” có một ngọn núi nguy nga, cao chót vót hiện ra trước mắt. Trong mắt Kế Duyên lúc này, đỉnh núi của ngọn núi lớn kia đang hướng xuống dưới, và trong tình trạng vẫn còn nối liền với mặt đất.
Lúc này, Tung Luân vung tay sang một bên, đám mây dưới chân lão và Kế Duyên quay ngược lại và bay nửa vòng tròn.
“Tí tách tí tách…”
Nước mưa rơi xuống từ bên cạnh, rơi xuống đỉnh đầu và vai của Kế Duyên, và cả đám mây bên dưới. Góc độ hiện giờ mới là góc độ chính xác, nhưng Kế Duyên vẫn cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
“Kế tiên sinh, nơi này chính là Vô Lượng Sơn, hoặc tiên sinh cũng có thể gọi nó là Lưỡng Giới Sơn. Chúng ta xuống phía dưới đi, gia sư đã đợi rất lâu rồi!”
Tung Luân giới thiệu đôi câu xong, cưỡi mây bay chậm rãi đến vùng núi cao phía dưới. Trong quá trình này, cảm giác nhẹ nhàng bay bổng của Kế Duyên dần dần biến mất, trọng lượng dường như cũng dần trở lại bình thường.
Trong màn mưa mù mịt, Kế Duyên liếc nhìn xung quanh. Mặc dù nhiều khi thị lực của hắn vẫn luôn là vấn đề, nhưng cho dù như vậy, hiếm có dãy núi nào có thể làm hắn dâng lên cảm giác nhìn không thấy toàn cảnh như vậy.
Đúng như tên gọi, Vô Lượng Sơn không có những đỉnh núi liên miên bất tuyệt nhưng có thân núi vô cùng to lớn. Thế núi không nhọn cao hiểm trở, ngược lại độ dốc tương đối thoải, nhưng phần thân của ngọn núi nối liền nhau nên vô cùng to lớn. Trong tầm mắt của Kế Duyên, dù chỉ có mười mấy đỉnh núi nối liền nhưng lại mang tới cảm giác khúc khuỷu quỷ dị, như thể nó kéo dài một khoảng cách vô tận.
“Vô Lượng Sơn? Lưỡng Giới Sơn?”
Khi độ cao đám mây từ từ hạ xuống, Kế Duyên dần dần cảm thấy càng lúc càng không đúng. Hay nói cách khác, sau khi độ cao dần hạ xuống một chút, hắn đã cảm thấy bất thường rồi.
Cảm giác rơi xuống hay còn gọi là trọng lực càng lúc càng lớn theo cảm nhận của Kế Duyên. Lúc này vẫn còn ở chỗ cực cao trên thiên không, Vô Lượng Sơn còn ở phía xa, nhưng trọng vẫn không ngừng lớn hơn trước, hầu như mỗi lúc đám mây hạ xuống một thước thì thể trọng sẽ tăng lên gấp đôi.
‘Không phải chứ… Vậy lúc đến được bên dưới, còn không bị ép thành thịt nát sao?’
Đạo hạnh hiện giờ của Kế Duyên đã không còn non nớt, nhưng dù là hắn bây giờ, tùy tiện suy đoán một chút thì tim cũng không khỏi đập mạnh. Hắn rất hoài nghi liệu mình có chống đỡ được hay không. Nếu thật sự không được chỉ có thể dùng đến Khốn Tiên Thằng hỗ trợ. Nhưng sau đó nghĩ lại, không lý nào Tung đạo hữu bên cạnh lại chống đỡ được?
“Kế tiên sinh, đoạn này lực rơi sẽ trở nên lớn, lát nữa sẽ không sao. Nhưng Tung mỗ phải dốc sức cưỡi mây, không thể giải thích với tiên sinh được!”
Sau khi nói xong, Tung Luân đã kết ấn hai tay ra sức thi pháp. Sau khi pháp lực thần quang hiện lên, phía sau lưng hiện lên quang luân mờ ảo. Trong cảm nhận của Kế Duyên, theo đám mây hạ xuống, trọng lực càng ngày càng khuếch đại. Trong tình huống không dùng đến pháp lực, hắn thậm chí có thể cảm giác được mỗi một đoạn xương cốt, mỗi một khối thịt của bản thân giống như lò xo càng lúc càng bị ép chặt.
Sau khi cảm thấy có hơi choáng váng và mơ màng, Kế Duyên cũng phải vận chuyển pháp lực hộ thể. Trọng lực vẫn đang tiếp tục tăng cường. Trong mắt Kế Duyên, Tung Luân đang không ngừng bấm tay niệm thần chú, không tiếc pháp lực, mơ hồ cảm thấy ánh sáng và màu sắc xung quanh như mặt đường bị đốt cháy vào mùa hè.
Một lúc lâu sau, cuối cùng trọng lực cũng không tiếp tục tăng lên nữa, sau đó nó bắt đầu suy yếu dần khi giảm độ cao. Trong lòng Kế Duyên thầm thở phào, cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Tung Luân. Càng đi xuống dưới trọng lực sẽ càng giảm mạnh, ước chừng khi cách phần thân của ngọn núi chưa đến trăm trượng, Tung Luân đã có thể trò chuyện nói cười trở lại.
“Ha ha, Kế tiên sinh chê cười rồi. Vô Lượng Sơn khó tìm và cũng khó vào. Khí lực của bản thân càng mạnh thì sự trì trọng càng đáng sợ, Tiên đạo Diệu cảnh của ta có thể triệt tiêu phần nào ảnh hưởng. Nhưng ta không đến đây thường xuyên, cho dù thu nhận đệ tử, đạo chính thống vẫn còn phải truyền bên ngoài.”
Lúc Tung Luân nói chuyện, Kế Duyên đã có thể nhìn thấy trên đỉnh một ngọn núi phía xa, một nam tử mặc áo bào rộng với mái tóc dài đang chắp tay về phía đám mây bên này. Theo Kế Duyên, đây hẳn là Trọng Bình Hưu, hắn đang đứng trên đám mây, đáp lễ với đối phương từ xa.