Trong lòng Tần Tiêu âm thầm bật cười, người này quá ngu xuẩn, vào lúc Thái Bình công chúa nổi nóng đi cầu nàng! Nữ nhân ghen ghét thì lục thân bất nhận, nàng hiện tại ước gì chém giết đám người Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm chết toàn bộ. Ngươi còn đi cầu nàng cứu con mình, ha ha, không bị lăng nhục một phen mới là lạ!
Thường Nguyên Giai thở dài một hơi:
– Tâm tư của Thái Bình công chúa ty chức là kẻ hời hợt làm sao biết được? Thực không dối gạt Đại Đô Đốc, ty chức từng cùng Tiết Thiệu có chút giao tình, vì vậy mới quen Thái Bình công chúa từ nhiều năm trước, cũng coi như quen biết. Nàng đã từng xem ta thành tâm phúc. Lần này điều nhiệm đến làm Vũ lâm vệ Đại tướng quân cũng là công chúa điện hạ ban cho. Nhưng mà không biết vì sao lần này công chúa đột nhiên giận tím mặt, xem ty chức như cừu nhân vậy.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm bật cười: Ngươi không rõ, vậy đúng rồi. Nếu ngươi hiểu thì ta làm sao chơi? Loại chuyện tư mật này cũng chỉ có ta cùng Thái Bình công chúa hai người biết rõ trong lòng, những người khác tuyệt đối không biết được. Loại hoạt động nội tâm vi diệu này nếu không phải tự nói thì ai nhìn thấu?
Tần Tiêu cũng thở dài một hơi:
– Thường tướng quân, tình huống này ngươi cũng biết. Thực sự không phải là Tần mỗ không muốn giúp ngươi, uy phong của Thái Bình công chúa ngươi cũng biết rõ, nếu như nàng nhận được tin tức, biết rõ Tần mỗ thả con của ngươi ra, ta đây không đảm đương nổi đâu.
– Ah!
Thường Nguyên Giai tuyệt vọng kêu lên:
– Đại Đô Đốc, nó là con ta, chẳng lẽ không thể bảo trụ sao? Theo như luật lệ hắn phạm tội gì?
Vẻ mặt Tần Tiêu nghiêm túc, bờ môi rung nhẹ, nói ra hai chữ làm cho Thường Nguyên Giai kinh hoàng:
– Nên chém!
Thường Nguyên Giai thiếu chút nữa ngất đi, hoàn toàn không để ý hình tượng chảy nước mắt, quỳ xuống ôm chân Tần Tiêu:
– Đại Đô Đốc, thỉnh ngươi… Cho dù như thế nào nhất định phải cứu đứa con bất tranh khí của ta một mạng! Thường gia ta đời này chỉ còn mình hắn là độc đinh. Nếu Đại Đô Đốc chịu khai ân, Nguyên Giai nguyện làm trâu làm ngựa, chờ đợi Đại Đô Đốc điều khiển!
Trong lòng Tần Tiêu đại hỉ: Tốt lắm, đây là ngươi tự nói, hắc hắc…
Vẻ mặt Tần Tiêu nghiêm túc đứng dậy, vịn Thường Nguyên Giai, thật sự thương cảm lắc đầu nhìn hắn:
– Ai, thật sự là đáng thương tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, hết lần này tới lần khác lại có rất nhiều đứa con bất hiếu… Thường tướng quân, ngươi thương con sốt ruột, Tần mỗ cũng là người mới làm phụ thân rất hiểu tâm tình của ngươi. Vậy được rồi, ta cũng giúp ngươi cứu tính mạng của Thường Nhân, giúp ngươi lần này!
– Ah!
Thường Nguyên Giai vui mừng quá đỗi, lập tức cảm động đến rơi nước mắt:
– Đa tạ Đại Đô Đốc! Đa tạ Đại Đô Đốc! Ty chức nhất định sẽ xây sinh từ cho Đại Đô Đốc, ngày đêm thắp hương cúng bái! Nếu Đại Đô Đốc có gì sai bảo thì Thường Nguyên Giai muôn lần chết không chối từ!
– Ai, Thường tướng quân quá lời rồi.
Trong lòng Tần Tiêu mừng thầm vì chọc gậy bánh xe thành công! Nói tiếp:
– Nhưng mà tội của Thường Nhân không thể bỏ qua được, hết lần này tới lần khác lại chạm vào cung nữ. Cho dù thế nào tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
– Chỉ cần có thể lưu được một mạng, cam tâm tình nguyện mặc cho Đại Đô Đốc xử lý!
Thường Nguyên Giai dĩ nhiên đại hỷ, mới không để ý cái gì khác.
Tần Tiêu nhịn ý, vẻ mặt nghiêm trọng nói ra:
– Như vậy đi, chuyện Ngự Sử đài ta coi như có quen biết; ngự sử đại phu Lư đại nhân có giao tình với Tần mỗ không tệ, ta tự mình đi nói chuyện, bảo hắn sửa án treo cổ cho Thường Nhân thành tội lưu vong ngươi xem thế nào?
– Tốt, tốt! Toàn bộ bằng Đại Đô Đốc xử trí!
Thường Nguyên Giai than thở khóc lóc.
Tần Tiêu cau mày suy nghĩ một chút:
– Bình thường mà nói thì người bị lưu vong sẽ chịu hết ngược đãi, nhiều người không chịu nổi trọng hình và khổ dịch tự tử là bình thường. Thường Nhân được nuông chiều từ bé, khó nói sẽ không tự sát. Theo ta thấy không cần lưu vong tới Lĩnh Nam vài ngàn dặm, đi Lũng Hữu chăn ngựa đi. Không phải là quá xa, khí hậu cũng không khác quá lớn, chỉ vậy hắn mới chịu được.
Thường Nguyên Giai lập tức đại hỷ:
– Đa tạ Đại Đô Đốc thương tình.