Nghe đến điều này, Vân Thiên Hà không thể không nghĩ, vị Thiên Thù Ngự Giả Giả này thật sự vĩ đại. Hắn mới chân chính là một vị Thần đáng để sùng kính. Vì vạn vật sinh linh của thế gian này mà hắn sẵn sàng hi sinh chính mình.
Quay sang nhìn Vân Thiên Hà, Trữ Vọng nói tiếp:
-Trước khi vị Thiên Thù Ngự Giả Giả kia bị tiêu vong đã có nói cho ta biết. Trong một vài tàn phá không gian có lưu lại một vài thứ. Những thứ này đều có thể trở thành cánh tay đắc lực của ngươi, giúp ngươi tu bổ tàn phá không gian. Nhưng chủ yếu chính là những công cụ đó sau khi ngươi đi khắp đông tây thu thập đầy đủ thì chính ngươi cũng phải có lực lượng đủ để chấn nát chân không. Mà những dị linh này thì cần ngươi cho bọn hắn đi vào một cái Sinh Tồn không gian đơn độc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Vân Thiên Hà không có giải thích được, liền hỏi:
-Vì sao, vì sao không thể tiêu diệt bọn hắn, lại muốn cho bọn hắn đi vào một cái Sinh Tồn không gian đơn độc?
Trữ Vọng nói:
-Chính là lúc đấy ta cũng đã hỏi qua vấn đề này, nhưng hắn chỉ nói cho ta biết. Những dị linh này có Sinh Mệnh thể, chỉ cần thế gian này có sinh mệnh thì có khả năng sản sinh ra dị linh. Chính vì thế mà không thể chân chính tiêu diệt dị linh được. Sinh linh tử vong càng nhiều thì xác suất sản sinh ra dị linh càng lớn. Vì thế không bằng cho bọn họ sống ở một Sinh Tồn không gian đơn độc, ước thúc bọn họ bằng mệnh lý pháp tắc, mới là cách đúng đắn nhất.
Mệnh lý pháp tắc này cũng chỉ có thần mới có năng lực làm được, Vân Thiên Hà rốt cục cũng minh bạch vị Thiên Thù Ngự Giả Giả mà Trữ Vọng nói đến là người như thế nào.
Không sai, hắn chính là thần!
Trữ Vọng nói tiếp:
-Cho nên từ giờ trở đi, ngươi tựu là chủ nhân của ta. Sau này Trữ Vọng sẽ dùng hết khả năng của mình để phò tá chủ nhân hoàn thành tâm nguyện của vị Thiên Thù Ngự Giả Giả trước.
Nghe vậy, Vân Thiên Hà liền minh bạch tiền căn hậu hoạ nhưng cũng không có kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói:
-Ta vẫn còn một nghi vấn cuối cùng. Ngươi vẫn lưu thủ tại chỗ này, thủ hộ cái phong ấn kia. Như vậy đây có phải là một tàn phá không gian khác. Có như vậy mới cần ngươi thủ hộ cái phong ấn kia?
Trữ Vọng lắc đầu nói:
-Khi thế giới bị phá huỷ, khởi nguyên chính là do dị linh mà ở nơi sâu nhất-địa tâm đều là Ác Linh Vương có thực lực cường đại nhất trong dị linh trấn áp. Còn điều mà chủ nhân nói, trong tàn phá không gian có dị linh, hẳn là trong lúc không gian bị chấn nát đã phát sinh đại tai biến, dưới ảnh hưởng của dị linh cũng không phát sinh biến dị mang tới sinh mệnh, so với việc ở đây xuất hiện dị Linh Vương thì không có khả năng.
Trong lòng Vân Thiên Hà nhất thời hiểu rõ, hắn cũng không có dự định đi vào trong vực sâu kia nhìn phong ấn, chỉ nói:
-Phong ấn ở đây có khả năng bị suy yếu hay không, trước đây vị Thiên Thù Ngự Giả kia đã dùng phương pháp gì để phong ấn bọn họ tại đây?
– Phong ấn ở gần, cứ cách một đoạn thời gian thì bị suy yếu một lần. Cũng bởi vì phong ấn chịu ảnh hưởng từ ba động sản sinh trong tàn phá không gian tạo ra ma sát, khiến cho bọn họ đi lệch khỏi quỹ tích của không gian. Mỗi một lần phong ấn bị chếch đi, không gian ba động mà Đô Hội Nhân sử dụng làm phong ấn yếu bớt đi vài phần lực lượng. Vì thế mà nơi nào xuất hiện dị thường. Thăng Long thuộc Long tổ trong Long tộc sẽ dùng thân thể mình tự bạo phát, nâng phong ấn không gian này lên để duy trì phong ấn ở đây không bị phá tan.
Vân Thiên Hà phát hiện, hắn đang ở trong tàn phá thế giới. Trước đây hắn chỉ nghe người khác nói rất nhiều sự tình, cho nên trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn. Sau khi đến nơi này, tất cả đều đã được giải đáp.
Vừa nghe Trữ Vọng nói Long nhân thuộc Long tổ dùng thân thể để kéo chếch phong ấn không gian, Vân Thiên Hà không khỏi nghĩ tới truyền thuyết về Tinh Long Thiên Tàng giống hệt như những gì Trữ Vọng nói.
Chỉ là Vân Thiên Hà thật không ngờ Tinh Long Thiên Tàng chính là một cái phong ấn không gian. Mà buồn cười nhất chính là phàm là người thế gian đều cho rằng Tinh Long Thiên Tàng nghìn năm xuất hiện một lần chính là đại cơ duyên và có bảo tàng vô tận.
Nghĩ tới đây, Vân Thiên Hà đột nhiên nhớ tới một việc, liền hỏi Trữ Vọng:
-Nói vậy, ở đây mỗi lần phong ấn suy yếu chính là cũng phải đển một nghìn năm. Chiếu theo như lời ngươi nói, thời gian phong ấn suy yếu lần này sắp đến. Mà mỗi lần phong ấn suy yếu, ngươi làm thế nào để cho lực lượng phong ấn bị suy yếu chậm lại?
Trữ Vọng thở dài nói:
-Ban đầu, ta có thể dùng lực lượng của chính mình để trấn áp một đoạn thời gian, chờ đến khi mất đi hiện tượng phong ấn bị chếch đi. Nhưng càng về sau, ta càng vô lực trấn áp bởi vì Địa Tâm Linh Nhũ của ta qua nhiều năm tiêu hao cũng không còn lại bấy nhiêu. Tuy rằng vị Thiên Thù Ngự Giả kia đã cho ta cuộc sống vĩnh hằng, nhưng ta cũng sẽ không để ý nhân mệnh vì thế mà chết đi. Thế nhưng ngoại trừ nhân tố hoàn cảnh tại nơi này thì ta không thể sinh tồn tại bất kỳ hoàn cảnh nào khác. Có khi dưới sự ảnh hưởng của môi trường khác mà ta có thể bị chết đi. Cho nên, về sau ta một mực trầm miên, cho dù phong ấn có bị suy yếu đi chăng nữa thì ta cũng hữu tâm vô lực.
-Vậy ngươi không có nghĩ tới tĩnh tu trong tàn phá không gian. Chờ cho tới khi phong ấn suy yếu rồi trở về, vì sao lại trầm miên ở chỗ này?
Vân Thiên Hà nói.
-Chủ nhân, ngươi không biết, không gian ở đây đều bị Thiên Thù Ngự Giả trước kia phong ấn hoàn toàn. Hắn ở bên ngoài dùng dòng xoáy chân không tạo ra tàn phá không gian, cho nên nơi này vào không được mà ra cũng không được. Cũng chỉ có chủ nhân dùng năng lực của chính mình xuyên qua dòng xoáy chân không loạn lưu đến được nơi đây, chúng ta cho dù cường ngạnh trở lại cũng là không thể làm được.
Đến tận bây giờ, Vân Thiên Hà rốt cục cũng hiểu được vì sao hắn ở chỗ này thuỷ chung không có cảm ứng được lực lượng tinh khung. Cũng đã từng thử vô số lần nhưng cũng không có tìm ra nguyên nhân. Nguyên lai đáp án chính là ở chỗ này.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Thiên Hà cũng biết chính mình sợ rằng lại phải gánh vác trọng trách tu bổ tàn phá không gian này. Bất quá từ trước tới nay hắn chưa bao giờ sợ phiền phức. Nếu như số phận đã an bài, vậy hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết những phiền phức này.
Suy nghĩ một chút, rồi Vân Thiên Hà lại nói:
– Đã như vậy, ta nhất định muốn làm một việc. Chính là ta muốn trở về không gian ta sinh sống trước kia thu hồi ngũ phương bổn nguyên lực mới được. Ngươi theo ta trở về đi. Nếu như ở đây không có phong ấn cường đại thì có khả năng bị tiêu diệt bởi dị linh. Hơn nữa ta cuối cùng nghĩ tới, nơi nào sản sinh ra dị linh thì nơi đó có liên quan tới việc U Tuyền Huyết Hà tồn tại. Chỉ sợ đến khi tàn phá không gian này bị dị linh chiếm giữ. Nếu như để cho bọn họ phá vỡ không gian, như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng tới phong ấn ở nơi đây.
Mà dị Linh Vương có trí tuệ, bọn họ không nhất định phá vỡ chỗ hổng của phong ấn mà đi ra. Tất nhiên bọn chúng cũng sẽ nghĩ biện pháp khác. Hay là U Tuyền Huyết Hà kia chính là một cửa khẩu mà bọn họ đột phá.
Trữ Vọng nói:
-Dị Linh Vương ở đây xác thực trí tuệ rất cao. Chính là Trữ Vọng cũng không có ý thức được. Nếu chủ nhân muốn Trữ Vọng có thể giúp chủ nhân trở lại. Chỉ là chủ nhân muốn trở về thì còn phải tìm được một thứ.